Người này không hề giống với một vị ngự quỷ nhân còn sống.
- Dương tiên sinh, địa điểm tổ chức bữa tiệc ở chỗ này.
Lần này Keiko bám theo Dương Gian rất sát, vì sợ lại mất dấu. Đồng thời cô ta cũng vội vàng chỉ đường cho hắn.
Cùng lúc đó.
Ở bên trong chỗ này cũng xuất hiện không ít người, có một ít là xã viên của trừ linh xã, nhưng vẫn có một vài người được mời đến để tham gia bữa tiệc, dường như là những danh nhân trong xã hội.
Sự xuất hiện của Dương Gian dường như hấp dẫn đến ánh mắt của những người này.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn đến thành phố Osaka, nhưng những tư liệu có liên quan đến hắn đã bị người ta lén lút truyền đi khắp nơi.
- Thật sự cao hứng vì hôm nay đã được chứng kiến tận mắt Dương Gian các hạ trong truyền thuyết.
Một người đàn ông hơi lớn tuổi mặc âu phục lập tức đi đến, tươi cười cúi đầu với hắn một cái rồi đưa ra tấm danh thiếp:
- Đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu ngài có việc gì cần đến sự giúp đỡ của tôi thì cứ việc phân phó, không cần khách khí. Dù sao có thể được liên hệ với những nhân vật như ngài là niềm vinh hạnh của tôi.
Dương Gian tiện tay cầm lấy tấm danh thiếp, sau đó đưa lên nhìn. Nội dung trên tấm danh thiếp được viết bằng tiếng Trung.
Người này cũng là một vị xã trưởng, nhưng không phải là xã trưởng của trừ linh xã, mà là của một xã đoàn khá nổi tiếng. Ngay cả một vài xí nghiệp nổi tiếng ở trong nước của hắn cũng có tên của người này.
Dương Gian hơi kinh ngạc
"Thái độ này đúng là quá thân thiện.”
Theo lý mà nói, người này cũng là một trong những phú thương có tiếng, vậy mà lại tỏ ra hèn mọn như vậy trước mặt hắn.
Xem ra, địa vị của ngự quỷ nhân tại nước Nhật còn cao hơn cả những gì hắn tưởng tượng.
Nếu trong nước, chỉ cần là một người phú thương hơi có chút tiếng tăm thôi, người ta đã không thèm để ý đến loại người như Dương Gian rồi.
Đương nhiên, cũng có thể là do vị phú thương này biết quá nhiều thứ cho nên trong lòng mới nảy sinh ra sự kính sợ.
Việc Dương Gian nhận lấy danh thiếp đã khiến những người khác chú ý đến. Ngay lập tức cả đám liền nhao nhao, không ai thèm chú ý mặt mũi nữa, ào ào chạy đến chào hỏi, rồi đưa ra danh thiếp, như muốn làm quen một chút.
Dương Gian cũng không nề hà, ai đưa hắn đều lấy hết.
Sau khi lấy cũng có nhìn qua một chút.
Thật không thể tưởng tượng nổi, đám người này gần như là chủ của những sản nghiệp, những toàn đoàn, bá chủ của về kinh tế của nước Nhật.
Keiko nói nhỏ với hắn:
- Nếu Dương tiên sinh không thích cảnh tượng này thì ngài có thể đi qua phòng tiệc, không cần để ý đến hết toàn bộ bọn họ đâu.
Dương Gian gật đầu, sau đó rời khỏi khu vực xã giao này.
Nhưng khi hắn vừa mới bước vào bên trong phòng tiệc đã nhìn thấy một người khá quen thuộc.
Kẻ này chính là Yamazaki mà hắn vừa mới gặp tại thành phố Kobe cách đây không lâu.
Lúc này, khí thế của Yamazaki khá hung hăng, đang đi từ bên ngoài vào. Sắc mặt hắn ta khá khó coi, hơi trắng bệch, dường như đã gặp phải chuyện gì đó kinh hãi, đồng thời giống như đang tức giận.
Dương Gian nhìn thấy hắn ta, đương nhiên hắn ta cũng nhìn thấy Dương Gian.
Ngay lúc đó, ánh mắt Yamazaki trở nên cực kỳ âm trầm. Không còn bộ dáng thong dong, thoải mái như lần chào hỏi trước, mà có một loại căm thù.
- Có vẻ như việc ngài sống sót và đi ra khỏi thành phố Kobe không được dễ dàng cho lắm, Yamazaki tiên sinh.
Dương Gian nhẹ nhàng cười một tiếng, dường như đã đoán ra được kẻ này gặp phải thiệt thòi.
Vốn Yamazaki định đi lên trước nói điều gì đó, nhưng bị người bên cạnh cản lại. Cuối cùng hắn ta chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Lúc này, ngay cả Dương Gian cũng bắt đầu có chút kỳ quái.
Vì sao tên Yamazaki này lại đến tham gia bữa tiệc chiêu đãi.
Hơn nữa, cũng không phải chỉ có một mình tên Yamazaki kia. Có vẻ như còn có rất nhiều ngự quỷ nhân khác cũng được mời đến, chỉ là hắn không quen biết với bọn họ mà thôi.
"Sẽ không phải là Hồng Môn Yến đây chứ?"
Bản tính đa nghi của Dương Gian lại bắt đầu phát tác.
Đương nhiên, điều này sẽ không thể xảy ra được rồi. Bữa tiệc lần này của trừ linh xã không phải là Hồng Môn Yến, mà giống với một cuộc tụ họp hơn. Điểm quan trọng chính là, dù hắn có mặt ở bên trong, nhưng bữa tiệc này không phải vì hắn mà tổ chức nên.
Xem ra vị xã trưởng Tam Đảo kia lưu hắn lại là có ý định gì đó.
Dương Gian nhìn thời gian.
Hắn vẫn còn dư thời gian để trở về thành phố Đại Xương và bắt đầu giao dịch với tủ quỷ. Vì vậy hắn cảm thấy bản thân nên ở lại ăn xong bữa cơm rồi hẵng về. Dù sao cũng cần nhờ trừ linh xã sắp xếp vận chuyển quỷ gõ cửa trở về giúp hắn.
…
Bữa tiệc được tổ chức theo phong cách truyền thống của nước Nhật.
Được tổ chức ở bên trong một căn phòng rỗng rãi, sau đó xếp một đống bàn ăn. Mỗi một người đều tự quỳ gối ngồi vào bàn ăn của họ. Ở trên mỗi một bàn đều là những món ăn mới mẻ, tinh xảo. Ngoài ra bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp mặc kimono, cười rất tươi. Những cô gái này đảm nhận nhiệm vụ rót rượu, gắp thức ăn cho khách. Có thể nói bữa tiệc phục vụ rất chu đáo, lộ ra quy cách rất cao.
Dương Gian không thích ngồi theo kiểu quỳ chân, thế là hắn ngồi xếp bằng, dùng tay kê gồi và chống cằm. Sau đó quét mắt quan sát một lượt toàn bộ những người có mặt ở trong bữa tiệc lần này.
Keiko quỳ gối ngồi ở bên cạnh, hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào bất cứ người nào ở trong chỗ này. Trong lúc vô tình, dường như ở chỗ này đã hình thành nên một loại phân biệt giai cấp cực kỳ nghiêm ngặt.
Số lượng người có tư cách tham gia vào bữa tiệc này không nhiều.
Dương Gian nhìn qua một lượt, tổng số lượng bàn đặt ở trong phòng chỉ có mười lăm chiếc, ngoại trừ một chiếc của hắn ra chỉ còn lại có mười bốn người.
Trong đó có một người là xã trưởng Tam Đảo vừa mới vội vàng chạy đến và người đàn ông đầu trọc tên Yamazaki, còn mười hai người kia hắn không nhận ra. Đây đều là những người hắn gặp lần đầu. Nhưng không có gì nghi ngờ, bọn họ đều không phải là người bình thường. Phần lớn là ngự quỷ nhân.
Có một ít người có lẽ không phải ngự quỷ nhân, nhưng thân phận khá tôn quý.