Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1386 - Chương 1386: Thần Bí

Chương 1386: Thần Bí

Chương Hoa nói:

- Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi đã biết nên làm như thế nào rồi. Tôi sẽ tìm một chỗ an toàn ở trong thành phố Đại Xương để đặt nó, tuyệt đối không để nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dương Gian vỗ vỗ bả vai hắn ta:

- Vậy thì phiền cậu tăng ca thêm một chút. Tôi về nghỉ đây, có gì cứ gọi điện cho tôi.

Chương Hoa lập tức đáp:

- Được rồi, cứ để tôi lo.

Sau đó Dương Gian xách hành lý dẫn quỷ đồng trở lại tiểu khu Quan Giang.

Sau khi về đến nhà, hắn lập tức hạ lệnh để cho quỷ đồng bảo vệ an toàn cho tiểu khu. Sau đó lên trên tầng sửa sang lại một vài thứ và chuẩn bị ghi chép lại hồ sơ linh dị.

Vừa đi vào phòng.

Vẫn như thường ngày, bên trong bật đèn sáng trưng. Trương Lệ Cầm ngồi ở trên giường, vừa đọc sách vừa nhìn đồng hồ.

- Vừa rồi nghe thấy tiếng động là tôi biết cậu đã trở về. Thế nào, chuyến đi công tác lần này sao rồi? Không gặp phải nguy hiểm gì đấy chứ.

Trương Lệ Cầm thấy Dương Gian trở về liền thả cuốn sách trong tay xuống sau đó vừa cười vừa nói với hắn.

Sắc mặt Dương Gian hơi động:

- Mỗi tối cô đều ngủ ở trong phòng ngủ của tôi à? Chỗ này có đến năm tầng, rất nhiều phòng, cô không cần thiết phải ở chỗ này của tôi đâu.

Trương Lệ Cầm khẽ vuốt tóc, sắc mặt hơi ửng đỏ.

- Không phải là do tôi thành thói quen hay sao.

- Chờ tý nữa đi, tôi còn có chút việc. Cô lấy quyển sổ kia của tôi ra, tôi nói cô chép.

Dương Gian khẽ nhíu mày, hắn cảm giác cánh tay đột nhiên trở nên đau đớn dữ dội. Có lẽ điều này sẽ ảnh hưởng đến việc viết chữ của hắn.

Sau khi sử dụng thanh sài đao quỷ dị, tác dụng phụ của nó còn lớn hơn tưởng tượng.

Trong khoảng thời gian ngắn, quỷ ảnh không thể nào khôi phục lại vết thương này. Nhưng cũng khiến cho nó không chuyển biến xấu.

Việc xuất hiện cảm giác đau đớn là một chuyện tốt. Nếu cánh tay này bị hư thối, không còn cảm giác gì nữa mới đáng sợ.

- Được.

Trương Lệ Cầm vội vàng từ lấy một quyển sổ mà Dương Gian thường xuyên sử dụng ở đầu giường ra, sau đó lấy thêm bút, chuẩn bị kỹ để bắt đầu ghi chép.

Dương Gian bắt đầu kể, kể lại toàn bộ hành trình đi Nhật một cách tỉ mỉ, từng li từng tí.

Trương Lệ Cầm ghi chép rất nhanh.

Dương Gian đọc hết toàn bộ, từ cái chết của Sakai, sau đó đến chuyện Mỹ Đảo phát điên, rồi đến Yamazaki bị hắn giết, đồng thời còn có cả chuyện liên quan đến Nagasawa, đương nhiên hắn sẽ không bỏ sót Keiko.

Tuy nhiên khi ghi chép đến Keiko, Trương Lệ Cầm khẽ ngẩng đầu lên nhìn Dương Gian.

Dương Gian nhíu mày hỏi.

- Cô dừng lại làm gì vậy?

Trương Lệ Cầm vội nói:

- Không, không có gì, chỉ là tôi muốn hỏi cậu xem cô gái tên Keiko kia như thế nào mà thôi? Có phải cô ta rất đẹp đúng không.

Dương Gian nói:

- Đúng là rất đẹp, dáng người cũng tốt, không thua kém cô chút nào. Dù sao người ta cũng được xã trưởng Tam Đảo tuyển chọn từ rất nhiều người, nếu không đủ đẹp thì sao có thể đưa ra được chứ.

Trương Lệ Cầm dò hỏi một cách cẩn thận.

- Vậy sao cậu không dẫn cô gái tên Keiko kia trở về đây? Dù sao với địa vị hiện tại của cậu, cô gái kia chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của cậu mà.

- Sao vậy? Cô đang ghen à?

Dương Gian hỏi rất trực tiếp, nhưng sắc mặt lại cực kỳ bình tĩnh.

Tình cảm của hắn đã trở nên lạnh nhạt, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không nhìn ra được ý nghĩ của Trương Lệ Cầm.

- Không, không có.

Trương Lệ Cầm cười ngượng rồi nó, cô ta có chút xấu hổ.

- Tôi chỉ tùy tiện hỏi thăm một chút mà thôi.

Thật ra ở sâu trong nội tâm của cô có một chút không thoải mái, dù sao cô ta cũng đã ở cùng Dương Gian lâu như vậy rồi. Nếu hiện tại bên người Dương Gian đột nhiên xuất hiện thêm một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, chắc chắn cô sẽ không thể tiếp nhận được. Bản thân cô cũng đã tự hiểu lấy được, tuổi tác của cô có hơi cao, nên đôi khi cô có một chút cảm giác nguy hiểm.

Dương Gian tiếp tục nói:

- Nếu không còn chuyện gì nữa thì tiếp tục viết đi.

Trương Lệ Cầm vội vàng điều chỉnh tâm trạng, sau đó nghiêm túc ghi chép lại giúp Dương Gian, đồng thời cũng xem như cô đang cùng cất giữ bí mật này với hắn.

Mặc dù đang ghi chép, nhưng trong lòng cô lại cực kỳ vui sướng.

Ít ra hiện tại địa vị của cô không hề thua kém Giang Diễm.

Đừng thấy bình thường Dương Gian tỏ ra bộ dạng hờ hững, thậm chí là chán ghét đối với Giang Diễm. Nhưng Trương Lệ Cầm biết, hắn rất tín nhiệm Giang Diễm. Nếu không Dương Gian sẽ không giao toàn bộ số sách của công ty và tài khoản cá nhân của hắn cho một người vừa mới tốt nghiệp đại học như Giang Diễm quản lý mà không thèm quan tâm hỏi han đến một câu.

Đương nhiên, Giang Diễm cũng không phụ sự tín nhiệm của Dương Gian. Hiện tại cô là một người giữ của hợp cách, tiền vào thì dễ, nhưng ra lại rất khó.

Đến hơn mười một giờ đêm, Dương Gian đã kể lại xong toàn bộ kinh lịch mà hắn trải qua trong chuyến đi công tác lần này.

Trương Lệ Cầm cũng không thấy sợ hãi, mà cô giống như một người đang ngồi nghe kể chuyện xưa vậy, sau đó lại dùng những dòng chữ xinh đẹp của cô để lưu lại cậu chuyện đó.

- Được rồi, tôi đã viết xong.

- Gấp lại, bỏ ở chỗ cũ.

Dương Gian đứng dậy, sau đó rời khỏi phòng.

Trương Lệ Cầm khẽ cử động cổ tay đang mỏi nhừ, cô cảm thấy từ lúc đi học đến giờ tổng số chữ mà cô viết cũng không nhiều bằng lần này. Nhưng khi cô thấy Dương Gian vội vàng rời đi như vậy, thì khẽ nhếch miệng cười.

Xem ra khả năng cao đêm nay hắn sẽ không trở về đây.

Đúng là một người đàn ông thần bí, không thể nắm bắt.

Trong lòng Trương Lệ Cầm thầm thở dài, có chút u oán.

Bình Luận (0)
Comment