Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1402 - Chương 1402: Thi Thể Quỷ Dị

Chương 1402: Thi Thể Quỷ Dị

Sau khi khôi phục lại bình tĩnh, Dương Gian bắt đầu tự hỏi. Xác nhận toàn bộ lệ quỷ mà bản thân khống chế đã biến mất, cũng biết được hoàn cảnh đặc thù ở xung quanh, hắn liền đưa ra một kết luận khá táo bạo.

Chỗ này chính là giấc mơ.

Chỉ có nằm mơ mới có thể giải thích được toàn bộ những chuyện đang xảy ra trước mắt.

Bởi vì với trạng thái hiện tại của hắn, dù có thả quỷ chết đói ra hay Cảnh sát quỷ vẫn còn chưa bị giam giữ, thì hắn vẫn dám chống chọi với chúng.

Nhưng nếu đây là một giấc mơ thì mọi chuyện hoàn toàn khác.

Dường như năng lực của quỷ không hề có tác dụng ở trong giấc mơ, hoặc là mấy con quỷ mà Dương Gian khống chế không thể nào can thiệp vào bên trong giấc mơ.

Dương Gian trầm tư.

"Đây là một giấc mơ linh dị, chỉ có dính dáng đến linh dị thì mình mới cảm thấy được mọi thứ chân thật như này. Đồng thời còn có thể biết được là bản thân đang nằm mơ. Vậy mình cần phải làm gì thì mới có thể tỉnh lại đây?”

Nói theo cách khác chính là làm cách nào để ý thức hắn trở về thân thể.

Hắn không dám chờ ở trong giấc mơ linh dị quá lâu được. Ai biết bên trong này sẽ phát sinh nên chuyện gì. Dù sao hiện tại hắn đã vứt bỏ thân phận ngự quỷ nhân rồi. Thậm chí còn trở thành người bị cụt mất một tay.

Dương Gian nói:

- Tiểu Viên, hai em định đi đến chỗ nào vậy? Trong tình huống như thế này chúng ta không nên cách thôn làng quá xa.

Tiểu Viên cười hì hì rồi nói:

- Không có việc gì đâu. Cho dù chúng ta đi đến chỗ này, thì đến lúc đó đều có thể trở về. Hơn nữa đi càng xa thì càng an toàn. Xung quanh chúng ta có quá nhiều đồ vật không sạch sẽ.

Dương Gian nói:

- Cho nên ban ngày em mới đi mua dao hay sao vậy?

Tiểu Viên vội vàng gật đầu.

- Đúng thế.

Dương Gian tự hỏi:

"Đồ vật ở trong hiện thực có thể mang vào giấc mơ?”

“Cho nên Tiểu Viên và cô bé Lâm Tiểu Tịch này mới mặc áo mưa, cầm dao gọt hoa quả. Còn trên người của mình không mang gì, nên hai tay trống trơn, chỉ có mỗi bộ quần áo đang mặc trên người.”

"Ngoài ra, việc tay trái của mình biến mất cũng không phải thực sự biến mất. Khả năng bàn tay quỷ vẫn còn, chỉ là nó không thể nào xuất hiện ở trong giấc mơ.”

"Con quỷ giấc mơ không thể nào kéo quỷ trong người của mình vào trong giấc mơ. Nói cách khác, một khi tiến vào bên trong giấc mơ, bất kể ngươi là ai, đều sẽ trở thành một người bình thường. Cho dù người đó có là ngự quỷ nhân cấp cao nhất cũng vậy.”

Lúc này, trong đầu Dương Gian đột nhiên nghĩ đến danh hiệu của một chuyện linh dị mà hắn từng nhìn thấy ở trong website ẩn cách đây khá lâu. Con quỷ này có danh hiệu: Quỷ ác mộng.

Chẳng lẽ hắn đang gặp phải chuyện linh dị này?

Sau một hồi suy luận, một lần nữa Dương Gian lại khôi phục sự tỉnh táo.

Hiện tại việc cấp bách nhất chính là không thể để bản thân xảy ra chuyện hoặc chết. Bởi vì dựa theo hồ sơ, thì một khi người trong giấc mơ bị chết, ở ngoài hiện thực người đó cũng sẽ chết.

Mà một khi ý thức của Dương Gian bị chết, vậy chẳng mấy chốc nữa lệ quỷ trong người hắn sẽ khôi phục lại toàn bộ.

Đến khi đó, toàn bộ thôn Mai Sơn, không, thậm chí còn liên lụy đến mấy thị trấn gần đây, đôi khi cả thành phố lớn cũng sẽ bị bao phủ bởi lệ quỷ trong người hắn.

"Đâu tiên mình phải cố gắng sống sót đến hừng đông và tỉnh lại.”

Trong lòng Dương Gian thầm chế định cho bản thân một kế hoạch khá thô thiển.

Dựa vào người em họ.

Hiện tại hắn không chút do dự mà ôm lấy chiếc bắp đùi này.

Theo những biểu hiện từ nãy đến giờ của người em họ, có thể thấy rõ Tiểu Viên đã sinh hoạt ở trong giấc mơ quỷ dị này nhiều ngày rồi. Con bé đã có được kinh nghiệm, mỗi khi đâm vào thi thể quỷ dị đều không có bất cứ do dự nào. Trông con bé chẳng khác gì một nữ sát thủ. Điều khiến cho hắn chú ý nhất chính là, khi đâm vào cỗ thi thể kia người em họ của hắn vẫn còn cười hì hì.

Nhắc đến cỗ thi thể kia…

Lúc này Dương Gian khẽ quay đầu lại nhìn một chút, nhất thời trong lòng hắn khẽ run.

Cỗ thi thể vừa nãy bị Tiểu Viên đâm ba nhát dao không biết đã đứng dậy từ lúc nào. Lúc này nó đang đứng ở bên cạnh con đường đi vào thôn. Bộ quần áo màu trắng của nó thấm đẫm máu, nhưng chiếc khăn màu đen vẫn quấn ở trên đầu. Nhưng dựa theo góc độ của thân thể, hẳn là hiện tại mặt của nó đang nhìn về phía bên này.

"Thứ quỷ quái gì đây? Là quỷ hay là quỷ nô?”

Lúc này, trong lòng hắn có chút kinh ngạc.

Bởi vì Dương Gian không hiểu được thứ kia là thứ gì.

Nếu thứ này là quỷ, vậy Tiểu Viên chắc chắn sẽ không dễ đắc thủ như vậy được. Có lẽ con bé sẽ bị nó giết chết khi đến gần. Nhưng nếu là người, hiện tại người này căn bản không thể đứng dậy như vậy nữa.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cỗ thi thể kia vẫn đứng dậy.

Dương Gian đi theo Tiểu Viên tiếp tục tiến lên phía trước.

Giấc mơ tạo ra rất nhiều điều hoang đường và ly kỳ. Một lúc sau, Dương Gian lại nhìn thấy rất nhiều cỗ thi thể ở bên trên mấy thửa ruộng gần đường. Toàn bộ thi thể đều cứng ngắc, đứng yên tại chỗ. Nhưng điều đặc biệt là toàn bộ chúng đều không có đầu.

Một đống thi thể không đầu đứng giữa cánh đồng.

- Hình như hôm qua chỗ này không có mấy thứ như vậy.

Lâm Tiểu Tịch nhìn thấy đống thi thể không đầu kia cũng tỏ ra kinh ngạc.

Dường như theo như con bé nghĩ, những thứ này không nên xuất hiện trong này.

Tiểu Viên vẫn cười hì hì:

- Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu. Với lại đã có anh họ của tớ ở đây nữa mà. Chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.

Vừa nói hai cô bé vừa tiếp tục đi về phía trước.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.

"Những cỗ thi thể không đầu này có hơi giống với những cỗ thi thể do quỷ ảnh tạo thành. Chẳng lẽ sự xuất hiện của mình đã khiến giấc mơ này phát sinh một số biến hóa nào đó không thể đoán trước được.”

Ngay khi ba người đi ngang qua cánh đồng hoang này.

Những cỗ thi thể không đầu kia đột nhiên bắt đầu chuyển động thân thể một cách quỷ dị. Toàn bộ bọn chúng đều hướng về phía ba người, giống như đã để mắt đến bọn họ. Chỉ trong nháy mắt, sự biến hóa này đã khiến cho người ta phải cảm thấy lạnh sống lưng.

Bình Luận (0)
Comment