Càng đi ra phía ngoài thôn, cảm giác bất an trong lòng Dương Gian càng phóng đại.
Hắn đột nhiên cảm giác được một loại nguy hiểm nào đó đang tiếp cận hắn.
Hắn không biết phương hướng của nguy hiểm nằm ở đâu, giống như khắp nơi đều có vậy.
Ngay khi Dương Gian vừa mới đi ra khỏi thôn, ở bên trên tầng hai căn nhà cũ của hắn.
Căn phòng sát vách khẽ vang lên một tiếng két, sau đó cánh cửa gỗ được mở ra.
Căn phòng này chính là căn phòng dùng để đặt di ảnh cha của Dương Gian, không có người ở lại, luôn trong tình trạng đóng cửa. Nhưng đến tối, cánh cửa này dường như bị một người nào đó mở ra.
Đúng vậy, không hề sai.
Đúng là có một người.
Một người thanh niên mặc bộ quần áo khá cũ kỹ đi ra khỏi căn phòng, đi đến ban công.
Người này nhìn xuống phía dưới, dường như nhìn vào vị trí mà Lương Viên vừa nãy đứng để gọi Dương Gian, lại giống như đang nhìn về phía cửa thôn.
Người này khẽ ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt sạch sẽ. Ánh trăng chiếu xuống, khiến cho khuôn mặt này có thêm mấy phần quỷ dị. Bộ dạng của người này khá giống với Dương Gian, nhưng phần nhiều lại giống với…Bức di ảnh đặt ở trên bàn hơn.
Chỉ là hiện tại.
Ở trong phòng không hề có di ảnh, cũng không có bàn gỗ.
Mà là một chiếc giường đơn vô cùng đơn giản.
Dường như lúc nãy người này đang ngủ ở trên chiếc giường này vậy, chỉ là vừa nãy người này đã bị tiếng gọi của Lương Viên đánh thức.
Cùng lúc đó.
Dương Gian đang bị em họ kéo tay và cô bé tên Lâm Tiểu Tịch kia đã đi ra khỏi thôn, đồng thời dọc theo con đường tiến về phía trước.
Con đường này hơi dài, không nhìn thấy điểm cuối, còn uốn lượn khúc chiết. Phía trước đường hơi tảng sáng, dường như có ánh sáng, nhưng cũng giống như bóng tối
"Đây không phải là con đường mà mình đi đến thôn hồi chiều."
Sắc mặt Dương Gian biến đổi, lúc này hắn mới giật mình bừng tỉnh.
Bất tri bất giác hắn đã tiến vào bên trong quỷ vực của quỷ?
Từ khi nào tính cảnh giác của hắn lại trở nên kém cỏi như vậy, đã tiến vào bên trong quỷ vực của quỷ mà còn hồn nhiên không biết gì.
Thế nhưng khi Dương Gian định mở ra mắt quỷ, thì hắn đột nhiên phát hiện ra. Hắn không cảm nhận được sự tồn tại của mắt quỷ… Không những thế, hắn còn phát hiện ra quỷ ảnh, bàn tay quỷ của hắn đều đồng loạt biến mất. Không, đâu chỉ mỗi bàn tay quỷ, hắn phát hiện ra bản thân không có tay.
Cánh tay trái của hắn đã bị biến mất đâu không thấy, giống như một người tàn tật.
Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái nhất chính là khả năng thích ứng của hắn mạnh đến mức khó tin. Bị mất cánh tay trái mà không hề có chút kỳ quái nào cả.
Giống như bị mất cánh tay này là một chuyện đương nhiên vậy.
Lúc này, trên trời mưa vẫn còn rơi lác đác, khiến không khí trở nên ướt át, âm lãnh.
Dương Gian đi theo người em họ và cô bé tên Lâm Tiểu Tịch kia tiến về phía trước. Hắn giống như người bình thường bị quỷ câu hồn vậy, có chút mơ hồ, thậm chí trong lòng hắn không xuất hiện sự kháng cự, mọi chuyện lộ ra vẻ rất bình thường.
Cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn khác với những thứ mà hắn nhìn thấy ban ngày.
Xung quanh xuất hiện một vài thứ quỷ dị mà hắn không thể nào hiểu được.
"Chuyện này, rốt cục là chuyện gì đang xảy ra vậy… Người em họ trước mắt và cô bé Lâm Tiểu Tịch kia, thật sự là người sống hay sao?"
Không biết vì cái gì, lúc này, ở trong lòng Dương Gian cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Mọi chuyện đang diễn ra dường như đã nằm ngoài sự khống chế của hắn, chỉ biết nước chảy bèo trôi, phó mặc tất cả. Không chỉ toàn bộ quỷ trong người hắn biến mất hết, mà trạng thái thân thể cũng cũng trở nên nghiêm trọng. Giống như một người chưa từng trải qua chuyện linh dị vậy, toàn bộ kinh nghiệm tích lũy mà hắn có đã hoàn toàn biến mất.
Không đợi cho hắn nói ra nghi hoặc trong lòng, thì phía trước xuất hiện tình huống.
Bởi vì lúc này ở bên đường đã xuất hiện một bóng người, một người khá quỷ dị.
Người này mặc quần áo màu trắng, đứng sừng sững ở bên vệ đường. Không những thế trên đầu người này còn trùm một chiếc khăn màu đen và đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, giống như một cỗ thi thể.
Nhưng ai lại đặt thi thể ở chỗ này đây.
Lâm Tiểu Tịch khẩn trương hỏi.
- Tiểu Viên, có cần đi đường vòng không?
Tiểu Viên không trả lời lại, chỉ cười hì hì một tiếng. Không biết từ lúc nào ở trong tay con bé xuất hiện mọt con dao gọt hoa quả. Sau đó chạy đến cầm chặt con dao, nhanh nhẹn đâm vào trái tim của cỗ thi thể đứng bên đường, trông cực kỳ tàn nhẫn.
Chỉ trong nháy mắt.
Toàn bộ lưỡi dao đã chui vào trong trái tim của người kia, bên ngoài chỉ dư lại mỗi cán dao.
Con bé lặp đi lặp lại loại động tác đó ba lần.
Trái tim, cổ và ngực.
Sau khi đâm xong, Tiểu Viên liền nhanh chóng lùi ra sau. Rồi cầm một con dao khác chắn ngang trước người, dường như đang đề phòng đối phương phản kích lại.
Miệng vết thương của cỗ thi thể này không hề phun máu như Dương Gian nghĩ, mà chảy ra một loại máu có mùi tanh hôi nồng đậm. Giống như đây chính là một cỗ thi thể vậy.
“Bịch!”
Cỗ thi thể này bất chợt ngã xuống ven đường, không nhúc nhích, giống như đã chết thêm một lần nữa vậy.
- Xong, anh họ, chúng ta đi thôi.
Tiểu Viên cười hì hì, dường như không phải là chuyện gì đó to tát, sau đó tiếp tục gọi Dương Gian tiến về phía trước.
Dương Gian có hơi thất thần một chút.
Động tác đâm dao thuần thục lúc chiều của Tiểu Viên là do được ma luyện như thế này hay sao?
Rõ ràng cổ thi này này cực kỳ quỷ dị.
Thậm chí khả năng cao nó đúng là một con quỷ.
Nhưng cứ giết như vậy sẽ không có vấn đề gì hay sao?
Nghi hoặc.
Thứ xuất hiện trong lòng hắn vẫn là sự nghi hoặc.
Nhưng hiện tại Dương Gian đã dần dần đoán ra được trạng thái trước mắt của bản thân.
Hiện tại hắn không phải là hắn ở trong thế giới hiện thực… Chỗ này là một giấc mơ.
Một giấc mơ vô cùng chân thật.