.
0911009467, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
---
Mặc dù khuôn mặt của hắn vẫn lạnh như băng, nhưng Giang Diễm chịu không nổi. Lúc này trong lòng cô có chút khẩn trương, hai hàng lông mày khẽ run, hô hấp cũng trở nên dồn dập, dường như đang chờ đợi chuyện tiếp theo đến.
- Không được.
Nhưng một lát sau, Dương Gian liền mở miệng cự tuyệt một cách cứng nhắc.
- A, vì cái gì.
Nhất thời sắc mặt Giang Diễm liền thay đổi, cô cảm thấy vô cùng thất lạc.
Rõ ràng hôm nay cô đã chuẩn bị kỹ càng như vậy rồi.
Dương Gian nói:
- Thôn này có gì đó không thích hợp. Tôi luôn cảm thấy ban đêm thôn sẽ xảy ra chuyện gì đó. Lúc chiều chắc cô cũng đã gặp em họ của tôi rồi chứ. Rõ ràng Tiểu Viên không được bình thường. Cô có nhớ rõ trước lúc vào thôn, con bé nói với tôi điều gì không?
- Hình như em họ cậu bảo là tối nay sẽ đến tìm cậu.
Giang Diễm nói nhỏ, nhất thời lòng cô trở nên cực kỳ khẩn trương.
Dương Gian gật đầu nói:
- Đúng, có lẽ chuyện này sẽ rất bình thường, nhưng tôi khá chú ý. Tôi cảm thấy tối nay con bé chắc chắn sẽ đến tìm tôi.
Giang Diễm nhìn hắn rồi hỏi:
- Cho nên cậu muốn chờ con bé?
- Không hẳn là như vậy, mà là quan sát, muốn nhìn xem chỗ này sẽ phát sinh chuyện gì. Từ chiều đến giờ tôi luôn lo lắng một vài người trong thôn sẽ có dính líu đến chuyện linh dị. Nhưng ban ngày mọi thứ lại quá yên tĩnh, không tìm được chứng cứ.
Vừa nói Dương Gian vừa tùy tiện nằm trên giường, nhíu mày suy tư.
Giang Diễm khẽ tựa đầu vào trong ngực của hắn:
- Sẽ không có việc gì chứ. Vậy tôi muốn đi theo cậu. Dù sao cậu làm gì thì tôi cũng sẽ theo đó, cậu không được phép bỏ rơi tôi.
Dương Gian cúi đầu nhìn cô một hồi, đồng thời trầm mặc không nói.
Lúc này Giang Diễm cũng không làm ầm ĩ nữa, dường như tâm trạng cô đã ổn định lại. Bởi vì hiện tại Dương Gian cũng không từ chối việc cô ở bên cạnh, nên cô thật sự cao hứng, thậm chí còn cảm thấy có chút ngọt ngào.
Mang theo ý nghĩ này, rất nhanh Giang Diễm liền chìm vào giấc ngủ, ngủ rất an tường.
Dương Gian cũng nhắm mắt lại, nhưng hắn không ngủ. Bởi vì hôm qua hắn đã ngủ rồi, với trạng thái thân thể hiện tại của hắn, dù không ngủ một vài ngày đi nữa cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua.
Ở bên trong đêm tối tĩnh mịch… Lúc này bóng tối đã bao phủ toàn bộ thôn. Mấy ngọn đèn đường vừa mới lắp đặt ở trong thôn khẽ phát ra ánh sáng. Khiến cho bóng tối không thể nào bao phủ hoàn toàn. Nhưng mọi thứ xung quanh thôn lại yên tĩnh đến mức đáng sợ. Giống như mùa đông đã đến, bởi vì không hề có bất cứ tiếng côn trùng kêu nào.
Ngay cả một vài con chó của mấy hộ gia đình cũng đã trốn sạch, toàn bộ đều nằm co quắp ở trong ổ, không dám ra ngoài.
Một số hộ gia đình đã đóng cửa cài then, đi ngủ sớm.
Ngủ sớm dậy sớm một trong những sinh hoạt tập quán của dân quê.
Trông không khí yên tĩnh, tường hòa của thôn, tinh thần của Dương Gian dần dần chùng xuống. Giữa đêm khuya Dương Gian giống như đang chợp mắt một lúc, lại giống đang nghỉ ngơi một chút. Có một quãng thời gian hắn nằm mơ mơ màng màng, nhưng ý thức vẫn thanh tĩnh, có thể duy trì lối suy nghĩ.
Nhìn qua thì thấy trạng thái này rất ngắn, nhưng thực tế có lẽ nó đã trôi qua rất lâu.
Đến khi một tiếng gọi khiến cho hắn bừng tỉnh.
Giọng nói của người em họ Tiểu Viên đột ngột xuất hiện ở phía ngoài nhà.
- Anh họ, anh có ở đó không? Mau xuống đây đi.
Ở trong đêm tối yên tĩnh, giọng nói của con bé trở nên cực kỳ to và rõ ràng. Khiến Dương Gian đang ở trong trạng thái mông lung cũng phải bừng tỉnh. Thân thể đột nhiên giật mình tỉnh lại, cơn buồn ngủ biến mất, tinh thần cực kỳ thanh tĩnh.
Đến rồi?
Hắn lập tức đứng dậy, đi ra bên ngoài ban công.
Nhìn xuống phía dưới.
Hắn thấy một cô gái đang mặc áo mưa, nở một nụ cười đáng yêu ngẩng đầu nhìn hắn. Lúc này đang là ban đêm và quả nhiên là trời đang đổ mưa, mưa rơi tí tách từng hạt. Nhưng cơn mưa này khá thưa, không hề dày. Tuy nhiên lại khiến cho người ta có vẻ hơi ẩm ướt cùng âm hàn cực kỳ khó chịu.
Tiểu Viên vẫy tay, la lớn.
- Anh họ, anh nhìn thấy em không? Em đang chờ anh đây, anh mau tranh thủ thời gian xuống đây đi.
Sắc mặt Dương Gian khẽ động, hắn lập tức đi xuống:
- Muộn thế này rồi sao em còn không chịu ngủ mà chạy đến đây làm gì?
- Anh họ, mỗi ngày em đều như vậy mà. Với lại đây cũng không phải là lần đầu tiên. Mau, chúng ta mau đi thôi.
Vừa nói Tiểu Viên vừa đưa tay vẫy vẫy đối với một phương hướng.
- Ra đây đi.
Cô bé lúc trước có chút rụt rè đi ra, trên người cô bé này cũng mặc áo mưa. Chỉ là có hơi khoa trương một chút, bởi vì trong tay cô bé có cầm một con dao.
Chính là một con dao gọt hoa quả mà hồi chiều hai cô bé mua ở trên thị trấn.
- Nửa đêm nửa hôm hai đứa cầm dao đi đâu vậy?
Trong lúc nhất thời, lông mày của Dương Gian khẽ nhăn lại. Hắn cảm thấy tối hôm này Tiểu Viên cực kỳ cổ quái.
Tiểu Viên cười hì hì rồi nói:
- Đương nhiên là đi chơi trốn tìm rồi.
Chơi trốn tìm?
Càng nghe Dương Gian càng cảm thấy hồ đồ. Hắn có chút không theo kịp lối tư duy của cô em họ này rồi.
- Đúng rồi, bạn của em tên là gì? Hồi chiều anh quên hỏi.
Dương Gian bất chợt nhìn về phía cô bé có hơi rụt rè kia.
Cô bé kia liền chào hỏi.
- Em tên là Lâm Tiểu Tịch.
Lương Viên kéo lấy cánh tay của Dương Gian và nói:
- Chúng ta mau đi thôi. Chậm thêm tí nữa là thứ kia sẽ chạy đến trong thôn. Đến khi đó sẽ có rất nhiều người sẽ gặp phải nguy hiểm. Em cũng không muốn bị thứ kia tìm được. Nên chúng ta cần phải mau chóng chạy ra khỏi thôn làng.
Dương Gian còn chưa kịp hỏi han gì, đã bị Lương Viên túm tay kéo đi.
Ba người cứ thế đi ngược theo lối vào hồi chiều để đi ra ngoài thôn. Mặc dù đang là ban đêm, nhưng hai bên đường có đèn cao áp chiếu nên không đến mức tối tăm không thấy gì. Dù sao xã hội hiện tại cũng đang phát triển rất nhanh. Đổi lại, nếu là lúc Dương Gian còn bé, vào thời điểm này mà không có trăng, không có sao là chỉ có nước mò mẫm mà đi từng bước.
"Có gì đó là lạ."