Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1399 - Chương 1399: Tấm Nhìn Khác Nhau

Chương 1399: Tấm Nhìn Khác Nhau

Trương Phân nói:

- Mẹ cũng không nhớ rõ lắm, hình như ở phía nam của thôn có một ao cá, lúc trước cha con nuôi cá ở đó. Mẹ cũng không biết cha con nuôi cá gì. Hiện tại lâu rồi không có đến đó xem, nên không biết có còn ở đó nữa hay không. Còn đằng sau thôn có một mảnh đất. Lúc trước là cha con chủ động dùng mảnh đất đó để xây một ngôi miếu nhỏ cho thôn…

- Không, còn nữa, ngoại trừ hai cái đó ra, ở phía tây còn có một rừng cây. Dì nhớ rõ lúc đó cha cháu có nuôi một ít thứ gì đó, đúng rồi, là nuôi chó. Cha cháu nuôi một bầy chó ở trong đó, cũng vì nuôi chó mà cha cháu cố ý xây một căn nhà gỗ ở trong rừng. Sau này chỉ trong một đêm cha cháu đã bán sạch đàn chó, sau đó cha cháu không đến đó nữa.

Một người họ hàng khá thân với mẹ của hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện năm xưa lập tức bổ sung thêm.

Ao cá, ngôi miếu nhỏ và một rừng cây.

Cha hắn từng nuôi thứ gì ở trong ao cá, chính cha hắn cũng là người xây miếu. Đồng thời con nuôi một đàn chó ở trong rừng cây. Sau đó toàn bộ chó đã biến mất chỉ trong một đêm…

Dương Gian lập tức chú ý đến những tin tức mấu chốt đó.

Dường như mỗi một việc đều khá bình thường, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì thấy nó không bình thường một chút nào.

Thân là một người đàn ông trụ cột trong nhà mà lại đi làm những việc không đàng hoàng như này sao. Bởi vì những việc này không hề phát sinh lợi nhuận, nói cách khác, đây hoàn toàn là những việc làm lỗ vốn.

Nếu là một người đàn ông bình thường, dưới áp lực phải chăm lo cho gia đình thì sao có thể đi làm mấy chuyện lỗ vốn như vậy được. Chẳng lẽ cha hắn lại nhẫn tâm muốn cho cả nhà hắn chết đói hay sao.

"Quả nhiên, khi còn sống cha của mình cũng không phải là người bình thường?”

Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng trong lòng hắn đã có một chút chắc chắn.

Hiển nhiên lời của Tần lão là thật.

Lão đã gặp cha của hắn, đồng thời còn có một đoạn cố sự nào đó mà hắn không thể biết được. Không những là cái chết của cha hắn, còn có khá nhiều vật chưa lộ ra.

Nếu mọi chuyện đúng như những gì hắn suy đoán.

Vậy việc trong căn nhà trọ của hắn xuất hiện tờ báo quỷ cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Không biết vì cái gì, lúc này ở trong lòng Dương Gian lại cảm giác được một cỗ lãnh ý.

Có lẽ hắn đã tiếp xúc với quỷ từ rất lâu rồi, chỉ là hắn không biết mà thôi.

Ao cá phía nam thôn, miếu nhỏ phía sau thôn, rừng cây phía tây thôn.

Đây là ba vị trí cụ thể mà Dương Gian đạt được, cũng chính là ba phần sản nghiệp mà cha hắn đã lưu lại trước khi qua đời. Nếu như nói thôn này đang có thứ gì đó cổ quái thì chắc chắn nó sẽ nằm ở một trong ba chỗ này.

Tuy nhiên hiện tại thời gian đã hơi trễ.

Nên Dương Gian quyết định sáng ngày mai lại qua đó xem. Bởi vì hiện tại có một vài người họ hàng muốn mời nhà hắn ăn cơm, không tiện từ chối, nên Dương Gian không thể không đi theo mẹ của hắn một chuyến.

Dương Gian không có quá nhiều hứng thú đối với bữa tiệc lần này, không phải vì chảnh chọe hay cái gì đó. Mà bởi vì hắn rất ít khi tham gia tiệc rượu, hơn nữa còn tham gia với những người họ hàng xa lạ này nữa, nên hắn cảm thấy không tiện.

Những bữa tiệc ở nông thôn luôn luôn như vậy, lúc nào cũng phải tận khuya mới tan.

Sau bữa tiệc, Giang Diễm lại uống say khướt, nhưng bộ dạng lần này của cô tốt hơn so với trước. Cô ôm chặt lấy cánh tay của Dương Gian, trên đường trở về nhà thi thoảng còn cười hì hì, dường như tâm trạng rất cao hứng.

Cô cảm thấy sau lần này, cơ hội trở thành bạn gái của Dương Gian sẽ là cực kỳ lớn.

Cho nên cô không muốn để cho Dương Gian phải mất mặt.

- Tôi đưa cô về nghỉ ngơi. Cô ngủ trước đi, tí nữa tôi phải ra ngoài dạo một vòng.

Dương Gian đưa cô về căn phòng ở trên tầng hai, sát căn phòng đặt di ảnh của cha hắn.

- Không, tôi chưa muốn ngủ, tôi muốn cậu ở lại giúp tôi.

Giang Diễm nũng nịu ôm lấy cổ của Dương Gian. Sắc mặt cô đỏ bừng, không biết có phải là do cô uống qua nhiều rượu hay không nữa. Hai mắt cô hơi híp lại, hiện ra một tầng sương khói mông lung.

- Hôm nay người ta cố ý uống say đó.

Bất chợt, cô lén lút nói nhỏ ở bên tai của Dương Gian.

- Chẳng lẽ cậu lại định kiếm cớ để bỏ chạy hay sao vậy? Người ta còn nhớ rõ chuyện giữa cậu và chị cầm đây. Hôm nay, bất kể là chuyện gì tôi cũng phải lưu cậu ở lại đây. Nếu cậu còn dám lừa tôi như lần trước thì tôi sẽ đi nói cho mẹ cậu biết.

- Nói cho mẹ tôi biết cái gì? Mẹ tôi lại không phản đối tôi và cô ấy mà.

Sắc mặt Dương Gian rất bình tĩnh, nhìn vào gương mặt đang ửng đỏ của Giang Diễm nhưng không có cảm xúc gì.

- Không, tôi không nói cho bác gái chuyện đó, mà là chuyện giữa chúng ta cơ.

Giang Diễm khẽ cắn môi, lộ ra vẻ nghiêm tục lại thêm một chút trìu mến.

Dương Gian nói:

- Giữa hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì đâu? Có chăng nữa thì cũng là chuyện lần trước cô nhã đờm vào trong miệng của tôi thôi. Nếu cô muốn nói ra chuyện này thì tôi cũng không có ý kiến.

Giang Diễm nói:

- Phi, người ta mới không nói đến chuyện đó đâu. Người ta muốn nói là người ta đã mang bầu.

Sắc mặt Dương Gian vẫn như thường.

- Thật không? Là con của ai vậy? Chắc chắn là không phải tôi rồi, bởi vì tôi chưa từng chạm qua cô. Giữa chúng ta cực kỳ thuần khiết, sạch sẽ như một tờ giấy trắng vậy.

- Là cậu đang chọc tức tôi phải không. Biết rõ tôi đã là người của cậu rồi mà còn nói như thế.

Giang Diễm chôn đầu ở trong ngực hắn rồi nói:

- Ý tôi là tôi muốn nói dối lừa bác gái, như vậy cậu sẽ không bỏ tôi được nữa.

Dương Gian nói:

- Đó cũng không phải là chơi xấu hay sao? Đến lúc đó tôi muốn nhìn xem cô định kết thúc chuyện này như thế nào.

Giang Diễm hơi đỏ mặt, ngượng ngùng cười nói:

- Đơn giản mà. Cậu cố gắng một chút biến giả thành thật là được. Chỉ cần thời gian không chênh lệch quá nhiều sẽ không sao. Với lại tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho việc này rồi.

Dương Gian nhìn cô chằm chằm, dường như hắn đang kinh ngạc, lại giống như đang muốn quan sát cô.

Bình Luận (0)
Comment