Trương Phân là một người phụ nữ trung niên, nhìn qua thì thấy bà là một người khá đoan trang, nhưng khá thông minh, bà cười cười:
- Gần đây thằng Dương Gian nhà em khá bận, không có thời gian đọc sách. Dù sao thành tích học tập của nó cũng không được tốt. Cho nên hiện tại nó đang đang cùng với một người bạn tên là Trương Vĩ mở một công ty. Trước mắt công ty của nó làm ăn cũng không tệ.
- Cậu bé Trương Vĩ kia cũng không tồi, là con trai của một nhà doanh nhân địa ốc, tài sản có mấy tỷ. Dương Gian đi theo cậu ta coi như được nhờ. Hiện tại cũng có một chút gọi là tiền đò. Nó còn kiếm cho tôi một căn biệt thự năm tầng ở trong thành phố Đại Xương cho tôi ở.
- Mọi người nhìn mà xem, hiện tại tôi cũng đang rảnh rỗi, không có việc gì làm nên trồng rau ở trong sân.
Vừa nói, bà vừa lấy điện thoại di động ra, đưa cho mấy người họ hàng kia nhìn tấm ảnh mà bà đã chụp.
Ở bên trong ảnh là một căn biệt thự lớn, còn có một sân rộng trồng toàn rau, nhất thời mấy người thân thích kia cảm giác không được tốt cho lắm.
Chẳng lẽ nhà nghèo nhất thôn lại có thể xoay người được trong khoảng thời gian ngắn như vậy hay sao?
Tuy nhiên, đối với Trương Phân mà nói, Dương Gian đây là đang nhờ phúc của Trương Vĩ nên mới có tiền đồ như vậy. Bà căn bản không biết, hiện tại Dương Gian chính là người giàu nhất thành phố Đại Xương rồi. Ngoài ra còn có thêm một cái danh hiệu: Người đứng đầu thành phố Đại Xương.
Chỉ riêng thân phận người phụ trách của một tòa thành thị đã đủ để khiến cho tất cả người bình thường không thể nào theo kịp rồi.
Chỉ là cái giá để đạt được thân phận đó cũng khá nặng nề. Nếu có thể Dương Gian tình nguyện không muốn những cái này. Bởi vì những thử thách bên trong không phải là thứ mà con người có thể tiếp nhận.
- Có thiệt không? Dương Gian lại có tiền đồ như vậy à? Đúng là không thể nhận ra. Nếu hôm nay có cơ hội tôi sẽ đi qua biệt thự nhà cô xem thử.
Có người họ hàng tỏ ra hâm mộ, đồng thời cũng không quên móc máy một chút.
Trương Phân cũng rất khách khí, tươi cười nói:
- Vậy đến lúc đó tôi sẽ tiếp đã mấy chị thật chu đáo.
Trong khi mấy người đang nói chuyện, Dương Gian đã đi đến:
- Mẹ, con về rồi. Vừa rồi con nghĩ đến một ít thứ nên có chuyện muốn hỏi mẹ một chút.
- Bác gái, bác khỏe chứ ạ.
Ở phía sau, Giang Diễm ngại ngùng chào hỏi.
Trương Phân nhìn qua, phát hiện ra Dương Gian không mang theo cô gái tên Trương Lệ Cầm mà bà ưa thích về, ngược lại mang theo cô gái tên Giang Diễm ham ăn lười làm, thì có chút bất mãn. Nhưng khi nhìn thấy cách ăn mặc nghiêm túc của Giang Diễm, lộ ra vẻ thanh xuân, mỹ lệ như vậy. Toàn bộ sự khó chịu ở trong lòng bà đều biến mất sạch sành sanh.
Nhìn không ra, sau khi chải chuốt lại, cô gái Giang Diễm này cũng thật xinh đẹp, chẳng khác gì một ngôi sao.
Nhìn da thịt mềm mại kia mà xem, cảm giác có thể bóp ra nước được.
Người ta đứng cạnh Dương Gian nhà bà mà bà lại cảm thấy con bà không xứng với người ta.
Sự xuất hiện của Dương Gian và Giang Diễm lập tức gợi lên sự tò mò của mấy người họ hành thân thích. Bọn họ nhao nhao quan sát, hỏi thăm, riêng Giang Diễm, bọn họ hỏi gấp lấy không chịu nhả.
Năng lực xã giao của Giang Diễm đã đề cao được không ít, cô cười đáp lại, lệ phép mà không mất đi sự tự nhiên. Đồng thời mỗi khi cò người nghi ngờ về thân phận của cô, cô đều tươi cười khẳng định rằng bản thân là bạn gái của Dương Gian. Tình cảm giữa hai người cực kỳ tốt, thậm chí nếu Dương Gian muốn, cả hai có thể tiến tới hôn nhân.
Dương Gian không quá hứng thú đối với mấy chuyện xã giao này, hắn hỏi:
- Mẹ, con muốn hỏi một vài chuyện có liên quan đến cah. Trước kia, khi cha còn sống có phải đã lưu lại một vài thứ gì đó phải không? Con nhớ hình như là ruộng đất hay ao cá gì đó, con muốn hỏi vị trí của mấy thứ đó nằm ở đâu.
Trương Phân đang định mở miệng, thì ở bên cạnh có một người họ hàng chen ngang.
- Bác nói này Dương Gian, mấy cái đó đều là trước kia. Hiện tại làm gì còn ruộng đất với ao cá nữa. Tất cả đều đã phân chia cho mọi người nhận thầu rồi, không còn của nhà cháu nữa đâu. Với lại, cháu ở ngoài làm ăn phát đạt như vậy, còn quan tâm đến mấy cái đó làm gì.
Dương Gian nhìn người này, dường như là bác của hắn. Hắn nói:
- Cháu không có hứng thú với mấy cái đó, cũng không muốn lấy lại, chỉ muốn đến đó xem qua một chút mà thôi.
Người bá mẫu kia lên tiếng cự tuyệt.
- Chỉ là một đống bùn với nước, có gì đâu mà nhìn.
Dương Gian nói:
- Cháu chỉ muốn qua đó nhìn ngó một chút thôi, việc này cũng chẳng liên quan gì. Với lại bác gái ngăn cấm không cho cháu đi xem, có phải là vì những thứ kia của nhà cháu đã được bác trai sở hữu trên danh nghĩa rồi phải không? Nhưng hôm nay cháu cũng không phải muốn tính toán chút nợ cũ trước kia, vì cháu không có hứng thú nữa.
- Nếu đã không có hứng thú thì cháu còn nhắc đến nó làm gì. Quả nhiên ông bà ta nói chẳng sai chút nào, những kẻ càng có tiền thì càng keo kiệt. Tuổi cháu còn trẻ như vậy mà một chút lòng nhân ái cũng chẳng có. Trước kia thời cha cháu còn sống, nhà bác cũng giúp đỡ cho nhà cháu không ít thứ mà.
Người bác này của hắn nói chuyện rất nhanh, dường như nghi ngờ động cơ của Dương Gian vậy.
Dương Gian không hề tức giận, chẳng qua hắn cảm thấy hơi buồn cười.
Người bác này của hắn cũng chẳng chịu suy nghĩ gì cả, hắn muốn mấy thứ kia để làm gì chứ, chẳng lẽ lại về quê nuôi cá và trồng thêm rau hay sao?
Lúc trước nhà hắn tranh chấp với bà ta là vì nuốt không trôi cục tức này mà thôi.
Hiện tại tầm mắt hắn đã cao hơn rồi, không còn quan tâm đến mấy thứ này nữa. Cho nên hắn cũng được, mẹ hắn cũng thế, cả hai đều không muốn nhắc đến vấn đề này nữa. Xem như là của đi thay người, tình cảm họ hàng vẫn tốt hơn một chút.
- Mà thôi, cháu cũng không nói chuyện này với bác gái nữa. Mẹ, mẹ nói lại tỉ mỉ một chút, tí nữa ăn cơm xong con qua đó nhìn ngó một chút.
Dương Gian lắc đầu, hắn cảm thấy bản thân đường đường là mắt quỷ Dương Gian, vậy mà lại ở đây tranh chấp chuyện không đâu với những người này, đúng là rất mất mặt.