"Cha mình có phải là một người có liên quan đến chuyện linh dị không?”
Sự tò mò ở trong lòng của Dương Gian càng trở nên mạnh liệt, cho nên hắn trực tiếp đi đến căn phòng đặt di ảnh của cha hắn.
Bởi vì thời gian cha hắn mất cách đây cũng khá lâu rồi, cộng thêm trạng thái hiện tại, nên Dương Gian không có bất cứ sự thương cảm nào. Mà tất cả mọi thứ đều cực kỳ bình thường.
Sau khi mở cửa ra.
Trước mặt hắn là một chiếc bàn gỗ khá cũ kỹ, phía trên đặt một tấm ảnh thờ đen trắng. Bên cạnh tấm di ảnh là mấy thứ linh tinh như lư hương hay chén, dĩa gì đó dùng để thắp hương.
Bên trong tấm di ảnh là một người thanh niên tuổi chừng 20, tấm di ảnh này cũng không phải chụp lúc cha hắn chết, mà là chụp trước đó, khi chết thì lấy nó làm tấm di ảnh. Cho nên nó không được phù hợp cho lắm.
Khuôn mặt của người thanh niên trong ảnh khá tương tự với Dương Gian.
Mặt người thanh niên đang mỉm cười, rất sáng lạng.
Nếu thêm mấy năm nữa, Dương Gian thành thục hơn một chút, lại hay vận động nhiều cùng tiếp xúc với ánh nắng, có lẽ khuôn mặt của hắn sẽ giống với người thanh niên trong ảnh hơn.
Cho nên, nếu hiện tại có ai đó bảo người trong ảnh là cha của Dương Gian, thì khả năng vẫn có người không tin.
Sau khi nhìn thấy tấm di ảnh, Giang Diễm vội vàng cúi đầu vái mấy cái, sau đó chuẩn bị đi qua thắp nhang.
Dương Gian nhìn thấy nhưng không nói lời nào, hắn đang quan sát bức ảnh. Không phải dùng thân phận của một người con đến thắp hương cho cha để quan sát. Mà dùng thân phận mắt quỷ Dương Gian để quan sát.
"Không có gì dị thường cả.”
Kết quả này khiến hắn có chút thất vọng, nhưng cũng an tâm hơn một chút.
Trong căn phòng này không có bất cứ thứ gì đáng để hắn chú ý đến, cũng không phát hiện ra chỗ quỷ dị nào.
"Nhưng mình cũng không thể đưa ra kết luận một cách sơ sài như vậy được. Lão Tần không thể nào chỉ nói cho có được. Với thân phận của lão, sẽ không thể nào nói ra câu đó một cách vô duyên vô cớ. Nếu lão đã nói như vậy chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó. Tấm di ảnh bên trong căn phòng chỉ được thiết lập từ sau khi cha chết. Mình nên đi tìm kiếm ở những nơi mà cha thường hay đi qua lúc còn sống, hoặc là tìm kiếm ở những chỗ mà lúc còn sống cha mình hay ở.”
Dương Gian rơi vào trầm tư.
Hắn cảm thấy có lẽ bản thân đã tìm nhầm chỗ.
Giang Diễm đưa cho hắn mấy cây nhang, sau đó nói:
- Dương Gian, cậu không tế bái cha cậu một chút sao?
Dương Gian trầm mặc một hồi, sau đó cầm hương và vái người cha xa lạ này mấy cái rồi rời đi.
Thế nhưng ngay khi hay người đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Không biết là do sự biến hóa của ánh sáng, hay có một sự biến hóa không thể hiểu nào đó đang xảy ra.
Mà khuôn mặt người đàn ông trên tấm di ảnh đột nhiên bị bao phủ trong bóng tối, khiến cho người ta có một cảm giác quỷ dị không thể hiểu thấu. Dường như người này đang ẩn núp trong bóng tối để quan sát mọi thứ ở bên trong vậy.
Mấy cây hương đang cháy khẽ phát ra ánh sáng đỏ ửng, chập chờn bất định, rồi dần dần dập tắt.
- Phòng của chúng ta ở bên này. Trước đó mẹ tôi đã thu dọn xong. Nếu cô mệt thì cứ đi nghỉ ngơi trước đi. Có đồ gì thì cứ xuống xe mang lên đây, bởi vì khả năng chúng ta sẽ phải ở lại đây vài ngày.
Dương Gian đi đến căn phòng bên cạnh.
Là một căn phòng ngủ khá đơn giản và sạch sẽ.
Giang Diễm nói với giọng điệu khá khẩn trương.
- Chuyện này, Dương Gian, sát vách chính là căn phòng… Đặt di ảnh của cha cậu. Mà chúng ta lại ở bên này thì có hơi đáng sợ quá không? Không phải tôi có ý ghét bỏ đâu, mà lá gan tôi hơi bé, cậu cũng biết mà.
Dương Gian nói:
- Vừa nãy tôi cũng đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì. Vả lại, nếu có việc gì thì không phải đã có tôi ở đây hay sao? Cô còn sợ cái gì nữa.
Giang Diễm nói:
- Vậy tối nay tôi muốn ngủ cùng với cậu. Cậu không được lén lút chạy đi đấy nhé.
- Được.
Dương Gian khẽ gật đầu, không hề từ chối.
…
Chiều ngày hôm đó, Dương Gian đã đi được chừng một vòng xung quanh thôn. Thực ra hắn cũng chẳng có mục đích gì khác, ngoài việc muốn kiểm tra tình hình của thôn một chút, thử xem có phát hiện ra chỗ nào kỳ quái không.
Dù sao việc này cũng có liên quan đến sự an nguy của toàn bộ người dân trong thôn, nên Dương Gian khá để ý.
Khác với thời điểm hắn tiến vào thôn Hoàng Cương lần đầu tiên.
Hiện tại Dương Gian có thể trực tiếp dùng mắt quỷ để thăm dò mà không cần phải kiêng nể gì cả. Không cần phải sử dụng năng lực của mắt quỷ một cách cẩn thận. Bởi vì hiện tại tình trạng mắt quỷ của hắn khá cân bằng.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Không phát hiện ra thứ gì khác thường hết."
Đây là một thôn làng bình thường đến mức không thể bình thường hơn, không có bất cứ chỗ nào thần bí hay quỷ dị cả, cũng không có chuyện gì khó hiểu ở trong này.
Từ nãy đến giờ Giang Diễm vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, lúc này cô mới tò mò hỏi:
- Cậu đang tìm thứ gì hay sao vậy?
Dương Gian nói:
- Không, không tìm gì cả, chỉ tùy tiện đi một vòng thôi.
Sau khi xác định được nơi đặt tấm di ảnh và xung quanh thôn không có bất cứ vấn đề gì. Dương Gian cảm thấy chỉ còn lại một điểm khá khả nghi chính là những nơi mà lúc còn sống cha của hắn hay qua lại. Nhưng hắn không biết nhiều về những chỗ này, nên cần phải đi hỏi mẹ của hắn.
- Về nhà thôi.
Hắn không kéo dài thời gian nữa, mà quyết định quay trở lại nhà cũ.
Vừa về đến nhà hắn thấy được mẹ của hắn đang đứng ở trong sân nói chuyện phiếm với mấy người họ hàng, bọn họ chỉ nói mấy chuyện liên quan đến việc trong nhà mà thôi.
- Trương Phân, hiện tại Dương Gian nhà em đang làm gì vậy? Nghe nói trường học của nó xảy ra một ít chuyện sau đó nó không còn đi học nữa. Chuyện này không được đâu, em vẫn nên bảo nó đi học đi. Mặc dù đã bỏ lỡ mất một năm, nhưng vẫn có thể học lại mà. Nói không chừng sang năm may mắn nó có thể thi đậu đại học thì sao.
- Tuy nhiên, nếu đậu đại học cũng khá khó khăn. Một năm tiêu tốn mất mấy vạn học phí, cũng không dễ chút nào. Thằng bé nhà chị mới học cấp ba, mà một năm đã tốn cho nó sáu bảy vạn rồi.