Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1396 - Chương 1396: Nhà Cũ

Chương 1396: Nhà Cũ

Lương Viên nhíu mày suy nghĩ, dường như đang cố nhớ lại, nhưng con bé không thể nhớ ra:

- Không biết, em không biết là mình dùng chúng vào mục đích gì, chỉ có cảm giác bản thân cực kỳ cần mấy món đồ này.

Dương Gian trầm ngâm.

"Trí nhớ xảy ra vấn đề?”

Nếu vậy hắn sẽ không thể nào hỏi ra được nhiều thông tin từ miệng con bé. Nhưng càng như thế hắn càng tin chắc rằng xung quanh quê của hắn không được bình thường, cũng không có bình yên, hài hòa như tưởng tượng.

Sau khi bốn người đi dạo mấy vòng, mua hết một đống những thứ ly kỳ cổ quái thì Dương Gian mới lái xe chở ba người đi về nhà.

Mặc dù chỉ là một trấn nhỏ, nhưng đường sá khá thong suốt, lái xe khá nhẹ nhàng. Chỉ là trong quá trình di chuyển, ở trên đường hắn thấy được một chiếc xe chạy từ phía đối diện khá đặc biệt, thông qua cửa sổ xe Dương Gian có thể ngửi được một mùi vị khá quen thuộc.

Đó là mùi thi thối như có như không.

Chiếc xe kia chính là xe tang, còn bên trong đương nhiên chứa thi thể rồi.

Thông qua gương chiếu hậu hắn có thể nhìn thấy một cỗ thi thể đang được che đậy bằng một tấm vải trắng. Vì tò mò nên hắn lập tức mở mắt quỷ, bỏ qua sự tồn tại của tấm vải trắng mà quan sát thi thể.

Chết cứng, băng lãnh, cả người ướt sũng, giống như dầm mưa vậy. Điều quỷ dị nhất chính là người này đang bóp chặt lấy cổ của bản thân. Ngón tay đã chui sâu vào trong cổ, dường như người này tự đâm xuyên động mạch chủ của bản thân, khiến bị mất máu đến chết.

Vì thế cỗ thi thể này mới vừa cứng ngắc vừa trắng bệch.

Điều khiến cho Dương Gian chú ý nhất chính là vẻ mặt của người chết.

Không phải hoảng sợ cùng tuyệt vọng, mà là bộ dạng tàn nhẫn và hung ác, giống như trước khi chết người này đang liều mạng với thứ gì đó.

Nhưng nhìn bộ dạng của người này, chẳng lẽ trước khi chết lại đang tự liều mạng với chính bản thân người này hay sao?

"Một cái chết không hề bình thường, nhưng người này hẳn không phải người ở trong thôn. Khả năng là người dân ở thôn nào đó gần đây.”

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cỗ cảm giác bất an lúc trước dần phóng đại.

Ở quê nhà của hắn chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Nhưng chỗ này cũng thuộc diện quản lý của thành phố Đại Xương.

Nói cách khác, chỗ này cũng nằm trong khu vực phụ trách của Dương Gian. Nếu thật sự có chuyện linh dị thì cũng phải báo cho hắn. Vậy thì vì sao từ trước đến giờ hắn chưa nghe Chương Hoa báo cáo bất cứ điều gì về chỗ này?

Là do hắn ta bận quá nhiều việc, mà chuyện ở chỗ này không quá nghiêm trọng nên hắn ta chưa báo cáo ?

Hay là có nguyên nhân nào đó khác nữa.

Mang theo đủ loại nghi hoặc ở trong người, Dương Gian lái xe đến một thôn làng cách Dương trấn chừng năm sáu cây số gì đó.

Thôn Mai Sơn.

Tên thôn có hơi kỳ quái một chút, bởi vì chỗ này không hề có hoa mai, cũng không có núi, nhưng không biết vì sao lại có cái tên như vậy. Có lẽ là do sự biến hóa gần mấy trăm năm, khiến cho mọi thứ biến đổi thành bộ dạng như vậy.

Thôn làng cực kỳ yên tĩnh.

Cũng giống như tình trạng chung của thôn làng trên khắp cả nước, người trẻ tuổi thì ra ngoài xông xáo, một vào hộ gia đình cũng dọn đi theo. Nên số người còn lại không nhiều. Tuy nhiên hiện tại đã là cuối năm, có nhiều người trở về quê nên đông đúc hơn bình thường một chút. Tuy nhiên vẫn có chút quạnh quẽ, dường như hiện tại người trẻ càng lúc càng tham công tiếc việc.

Dương Gian hỏi:

- Tiểu Viên, người bạn của em cũng ở trong thôn của chúng ta à? Nếu là khác thôn thì để anh đưa bạn ấy về trước.

Lương Viên vừa cười vừa nói.

- Đương nhiên, hiện tại bạn ấy là bạn thân nhất, ở một chỗ với em.

Dương Gian cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hắn lập tức lái xe vào trong thôn, sau đó tìm một bãi đất trống và dừng lại.

- Anh họ, chúng em về trước đây, tối nay gặp.

Lương Viên và cô bé kia vừa xuống xe liền cười và phất phất tay với hắn. Sau đó cả hai xách theo đồ đạc chạy nhanh vào trong thôn, rồi nhanh chóng biến mất sau lối rẽ.

- Được rồi.

Dương Gian khẽ gật đầu.

Nhà của em họ hắn cách nhà của hắn cũng không xa, mà cũng phải thôi, cùng một thôn thì cách được bao xa.

- Có cảm giác quê của cậu rất yên bình, sau này tôi muốn thường xuyên cùng cậu đi qua đây, có được không?

Giang Diễm duỗi người một cái, cô cảm thấy không ý ở đây rất trong lành, yên tĩnh, đồng thời còn rất tự do tự tại.

Đồng thời, chỉ khi đến đây cô mới có thể được tận hưởng cảm giác làm bạn gái của Dương Gian.

Dương Gian không nói lời nào, mà trực tiếp đi về khu nhà cũ.

Căn nhà cũ cũng có chút niên đại, được xây từ lúc cha hắn còn sống. Thời đó lối kiến trúc nhà cửa khá lạc hậu. Nhưng khi đó cũng được coi là số một số hai của thông. Chỉ là hiện tại nó khá lạc hậu, sắp sửa bị đào thải.

Rất nhanh.

Một căn nhà gồm hai tầng xuất hiện trước mặt bọn hắn.

Bởi vì đã lâu không có ai ở, nên bên ngoài căn nhà mọc một ít rêu xanh. Giống như nó đã bị biến chất, hơi hoang vắng, tạo cho người ta cảm giác khá âm u.

Nhưng bên trong lại rất sạch sẽ, bởi vì không có ai ở nên đồ đạc cũng chẳng có gì nhiều. Vả lại mẹ của Dương Gian là Trương Phân đã về trước bọn họ khá nhiều ngày. Cho nên đã lau dọn và loại bỏ đi những mùi vị khác thường ở bên trong. Vì vậy hiện tại căn nhà này cũng được coi là sạch sẽ, thoáng mát. Có thể vào ở ngay được rồi.

Chỉ là Dương Gian không để ý đến những thứ này, mà trực tiếp đi lên trên tầng hai.

Ở trên tầng hai có một căn phòng không dùng, đóng cửa suốt. Lúc trước căn phòng này là nơi cất chứa một số đồ đạc linh tinh của nhà hắn. Nhưng sau khi cha của hắn chết, căn phòng này đã biến thành một nơi đặt ảnh thờ.

Giang Diễm đi theo phía sau, tò mò đánh giá toàn bộ mọi thứ.

Trong lòng của cô không khỏi có chút kinh hoàng cùng bất an đối với căn nhà cũ này. Dường như những chuyện linh dị trước kia đã ảnh hưởng đến cô, nên vội vàng bám sát theo phía sau hắn, không dám cách quá xa. Vì cô sợ cách xa một chút thì Dương Gian sẽ không kịp bảo vệ cô khi xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Bình Luận (0)
Comment