- Được rồi, không có vấn đề gì, cậu lấy điện thoại di động ra đi, tôi chuyển tiền qua cho cậu.
Dương Gian cũng không dây dưa dài dòng với cậu bé, trực tiếp đền tiền.
- Lần sau nhắc nhở em họ của anh nên nhìn ngó cho cẩn thận. Nếu còn xảy ra chuyện như này nữa chúng tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.
Cậu thiếu niên kia nhìn thấy Dương Gian trả tiền sảng khoái như vậy thì cũng không muốn dây dưa. Sau khi nhận được tiền liền rời đi, chuẩn bị dẫn mấy người bạn đi chơi đâu đó.
Nhưng không đợi cho cậu ta đi được quá xa.
Tiểu Viên ở bên cạnh bất chợt cười hì hì rồi nói:
- Tên này cũng thật là xui xẻo, sắp sửa phải chết rồi.
- Em vừa nói cái gì?
Dương Gian lập tức quay đầu lại nhìn cô bé.
Tiểu Viên mỉm cười ôm lấy cánh tay của Dương Gian và nói:
- Không có gì. Anh họ, xe đạp của em hỏng rồi, anh phải đưa em về nhà đó. Nhưng trước đó em muốn đi ăn một chút, anh phải mời em, có được không?
Dương Gian nói:
- Được, đây là bạn của em à? Đi cùng luôn chứ.
- Chuyện này chắc không tiện lắm.
Dường như cô bé này là người hướng nội, nên tỏ ra có chút ngượng ngùng.
- Không sao, coi như anh thay Tiểu Viên xin lỗi em. Vừa nãy con bé làm việc hơi cẩu thả.
Dương Gian nói, đồng thời cũng không khách khí mà chỉ trích Tiểu Viên không đúng.
- Vậy, cảm ơn anh.
- Đi thôi.
Tiểu Viên lập tức kéo tay Dương Gian, sau đó túm lấy tay cô bé kia rồi tỏ ra cao hứng bừng bừng đi về phía con đường gần đó.
Lúc này, Dương Gian khẽ cúi đầu xuống quan sát.
Hắn phát hiện ra, ở trên cánh tay trắng nõn, tinh tế của Tiểu Viên, không biết từ lúc nào lại xuất hiện rất nhiều vết bầm tím, giống như thi ban, lại giống như bị thứ gì đó bóp.
"Chắc chắn con bé có vấn đề."
Trong lòng Dương Gian hơi trầm xuống.
Bởi vì đó không phải là ảo giác, mà hắn thông qua những chi tiết, những biến hóa để xác định.
Chẳng lẽ ở gần nhà của hắn lại xuất hiện thứ gì đó quỷ dị, không thể hiểu được hay sao? Hay là bản thân Tiểu Viên đã gặp phải chuyện linh dị lúc nào đó, nên bản thân bị ảnh hưởng.
Mặc kệ chuyện này như thế nào, hắn đều phải điều tra cho rõ ràng.
…
- Tiểu Viên, em khỏe chứ. Chị là Giang Diễm, bạn gái của Dương Gian.
Giang Diễm nhiệt tình chào hỏi, tỏ ra lễ phép và đáng yêu.
Hai con mắt to tròn của Lương Viên khẽ chớp chớp. Dường như đang suy nghĩ cái gì đó, lại giống như đang quan sát Giang Diễm. Phải một lúc sau con bé mới híp mắt cười rồi nói:
- Chào dì, dì đúng là xinh đẹp. Có phải anh họ rất ưa thích dì đúng không.
Dì?
Nghe đến từ này, nụ cười trên mặt Giang Diễm cứng lại.
Lúc trước Dương Gian gọi cô là dì cũng thôi đi, không nghĩ tới hiện tại em họ của hắn cũng gọi như vậy.
Điều đáng hận nhất chính là cô không thể nào cãi lại được. Bởi vì bộ dạng của người em họ Dương Gian chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi gì đó. Kém cô gần chục tuổi lận, nên gọi một tiếng dì cũng khá hợp tình hợp lý.
"Không được tức giận, hiện tại mình không được tức giận. Lần này mình đang đi ra mắt người nhà của Dương Gian. Nếu để hắn bị mất mặt, lần sau chắc chắn sẽ không mang mình đi cùng.”
Giang Diễm thầm nghĩ trong lòng, nhằm tự trấn an bản thân, để duy trì một hình tượng tốt đẹp.
Lúc này Lương Viên lại nói tiếp:
- Dì, da của dì trắng thật đó, có phải dì bị bệnh hay sao vậy?
Giang Diễm khẽ cười và nói.
- Không phải đâu. Trời sinh da của chị đã trắng như thế này rồi.
Lương Viên gật gật đầu:
- Vậy da thịt của dì sẽ mang đến phiền phức đấy. Bởi vì ban đêm dì sẽ dễ dàng bị quỷ để mắt đến hơn, vì thế sẽ chết rất nhanh. Anh họ, anh vẫn nên đổi một người bạn gái khác đi.
- Cái, cái gì…
Khóe miệng Giang Diễm khẽ giật mấy cái.
Còn có cách nói như vậy sao?
Dương Gian mở miệng nói.
- Được rồi, Tiểu Viên, em muốn đi đâu chơi, anh bồi em đi.
Lương Viên cười nói:
- Em muốn qua bên kia mua một chiếc áo mưa. Mấy ngày gần đây trời đang đổ mưa, em không muốn lúc nào cũng bị ướt.
- Được rồi.
Dương Gian gật gật đầu.
Khi đáng người đi dạo trên đường, Giang Diễm đi theo phía sau, nhân lúc Lương Viên đang bận chọn các loại áo mưa, cô khẽ kéo lấy cánh tay của Dương Gian sau đó nhỏ giọng nói:
- Dương Gian, có câu này không biết tôi nên nói không, cậu cũng không được tức giận đâu đấy. Tôi cảm thấy hình như người em họ của cậu có chút vấn đề gì đó… Hơi là lạ.
Vừa nói cô vừa đưa tay chỉ lên đầu.
Dương Gian cụng nói nhỏ:
- Đầu của con bé không có vấn đề gì, lối suy nghĩ vẫn rất rõ. Dựa theo phản ứng vừa nãy của con bé tôi đã nhìn ra được, dường như con bé bị thứ gì đó ảnh hưởng. Trước đó cũng thế, sau này cũng vậy. Bất kể Tiểu Viên nói cái gì, cô cũng đừng để ở trong lòng, cứ coi con bé là người bệnh.
Giang Diễm nói:
- Tôi còn chưa có thiển cận đến mức đó, đi so đo với một đứa bé. Tôi chỉ lo lắng cho người em họ này của cậu mà thôi. Nếu con bé có bệnh gì đó thì chúng ta có thể mang đến thành phố Đại Xương để kiểm tra qua một chút.
Dương Gian khẽ gật đầu:
- Được rồi, chuyện này tôi sẽ tự an bài.
Giang Diễm khẽ đáp ứng một tiếng, sau đó không tiếp tục nói chuyện về đề tài này nữa. Cô tin chắc rằng Dương Gian có thể xử lý tốt chuyện này, đây giống như một loại bản năng vậy.
Trong quá trình bồi người em họ và người bạn đi dạo phố, Dương Gian phát hiện ra cô bé mua rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái. Nào là áo mưa, giấy vàng mã, còn có một vài ngọn nến, thậm chí con bé còn mua mấy con dao gọt hoa quả cực kỳ sắc bén. Thế nhưng người bạn bên cạnh con bé cũng không hề có biểu hiện kỳ quái nào đối với hành động này cả, dường như đã thành quen.
Dương Gian hỏi:
- Em mua những thứ này để làm gì vậy?
Lương Viên híp mắt cười:
- Em cần dùng đến mà, mấy thứ này tiêu hao rất nhanh. Ba ngày trước em vừa mới mua một mớ mà hiện tại đã sắp hết rồi. Lưỡi dao giải phẫu hồi nãy quá nhỏ, cầm không được, em dùng không quen.
-...
Lúc này Dương Gian không biết nên nói cái gì.
- Bình thường em dùng mấy món đồ này vào việc gì mà hết nhanh vậy?