- Là con bé?
Phải một lúc sau, Dương Gian mới nhớ ra được.
Không trách được hắn lại cảm thấy quen như vậy.
- Ai thế? Là họ hàng thân thích à ?
Giang Diễm tò mò nhìn xung quanh, nhưng cô không biết người mà Dương Gian đang chỉ là ai.
- Là em họ của tôi. Mặc dù ít khi gặp con bé, nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì con bé hẳn là Lương Viên. Tuy nhiên trước giờ tôi đều gọi con bé là Tiểu Viên. Cô kiếm chỗ đậu xe đi, tôi qua đó xem tình hình một chút.
Trong lúc nói chuyện, Dương Gian đã đi xuống xe, sau đó nhanh chân bước về phía bên kia.
- Mệt quá, không chạy nổi nữa, tớ sắp sửa mệt chết rồi.
Ở bên cạnh Tiểu Viên có một cô bé, có lẽ là đồng bọn đang thở phì phò, thể lực đã đến cực hạn, không thể chạy tiếp được nữa.
- Thật là, sau cậu yếu vậy, chưa chi đã mệt rồi. Tớ còn có thể chạy thêm được một đoạn đường rất dài nữa đấy. Nếu cậu không chạy thì tớ cũng không chạy nữa.
Tiểu Viên cười hi hi, cô bé dừng lại, chờ người bạn của cô bé nghỉ ngơi.
Nhưng vừa mới dừng lại, hai cô bé đã bị đám thiếu niên ở phía sau đuổi kịp và bao vây lại.
- Đi xe đạp cũng không chịu nhìn đường, còn đụng vào đám người chúng tôi, cô bị mù hay sao vậy? Hiện tại bị tôi bắt được rồi, cô nói chuyện này nên tính như thế nào đây?
Người thiếu niên bị đụng giơ tay chỉ chỉ vào chân của cậu ta, ở đó hiện rõ hình của chiếc lốp xe.
Đến hiện tại cậu ta vẫn còn cảm thấy đau.
Tiểu Viên vẫn cười hì hì như cũ:
- Vậy cho tôi xin lỗi cậu nhé.
- Mẹ, chỉ nói một câu xin lỗi là xong à? Không bồi thường cho mấy anh em huynh đệ chúng tôi một chút phí tổn thất tinh thần đi đừng hòng rời đi.
Người thiếu niên kia lập tức bước lên trước túm lấy cổ tay cô bé không chịu thả.
- Nhưng tôi không có tiền, với lại vừa nãy, khi đi xe đạp tôi đang nhắm mắt. Tôi định thử xem đi xe đạp mà nhắm mắt thì có đâm trúng vào mấy người được không… Kết quả là mấy người quá ngu ngốc, vậy mà không biết tránh né. Nếu tôi lái xe ô tô thì hiện tại mấy người chắc đã phải ngỏm củ tỏi rồi.
Tiểu Viên vẫn vừa cười vừa nói như cũ, nhưng từ lời nói có thể biết được ý định của cô bé là cực kỳ nghiêm túc.
Điều khiến cho người ta cảm thấy rùng mình chính là vừa nãy cô bé có ý định nhắm mắt đạp xe để xem có đụng trúng người hay không.
Đây chẳng khác gì một người điên?
Hoặc là con bé có vấn đề về thần kinh?
Cậu thiếu niên kia hơi sững sờ một lát, bởi vì cậu ta không ngờ được là cô bé sẽ trả lời như thế này. Trong lúc nhất thời cậu ta có chút tức giận.
- Tôi không quan tâm cô làm cái gì, ngày hôm nay cô nhất định phải đền tiền cho tôi. Tôi không tin trên người của cô không có tiền.
Vừa nói cậu ta liền chuẩn bị lục soát người của cô bé.
Tiểu Viên vẫn cười hì hì rồi nói:
- Mẹ tôi bảo, con gái không nên để cho con trai tùy tiện đụng vào người. Đồng thời khi ra ngoài phải học được cách bảo vệ bản thân. Nếu cậu dám đụng vào người tôi thì tôi sẽ không khách khí đâu.
Vừa nói, cô bé vừa lôi ra một lưỡi dao phẫu thuật cực kỳ sắc bén. Sau đó đâm lưỡi dao về phía cậu bé kia mà không có một chút do dự.
Chỉ có thể nói hai chữ, nhanh và chuẩn. Dường như con bé đã thực hiện hành động như vừa rồi cực kỳ nhiều lần.
- Tiểu Viên, em đang làm gì vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm xuất hiện đâu đó xung quanh, dường như bọn họ chưa kịp phát hiện thì người kia đã đến gần rồi.
Một cánh tay đeo găng đột nhiên túm lấy cổ của cánh tay đang cầm lưỡi dao, ngăn cản hành động điên cuồng của Tiểu Viên.
Tiểu Viên sững sờ một chút, sau đó quay đầu nhìn ra sau. Cô bé tỏ ra cực kỳ kích động khi nhìn thấy Dương Gian.
- Anh họ, sao lại là anh? Anh về từ lúc nào vậy ?
Vừa nói cô bé vừa nhìn chằm chằm Dương Gian, không thèm để ý đến lưỡi dao phẫu thuật đang rơi trên mặt đất.
Đồng thời, nụ cười điên điên dại trên mặt cô bé cũng biến mất, thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào, đáng yêu của thiếu nữ.
"Con bé… Không thích hợp."
Dương Gian nhìn chằm chằm vào Tiểu Viên.
Một năm không gặp tính cách của người em họ này của hắn không hề thay đổi, nhưng vừa rồi, cô bé giống như đã biên thành một người khác vậy. Một người cực kỳ lạ lẫm. Đồng thời nhìn bộ dạng ra tay vừa nãy của con bé, đúng là cực kỳ sắc bén, giống như một tên sát thủ máu lạnh đang diệt trừ mục tiêu trước mắt vậy.
Đối với một cô gái bình thường mà nói, đây là chuyện không thể tin nổi.
Dương Gian trực tiếp hỏi:
- Tiểu Viên, gần đây em có xảy ra chuyện gì không?
Tiểu Viên buồn bực nói:
- Không, hôm nay em cùng bạn đi lên trấn dạo chơi, rất vui vẻ, không có vấn đề gì. Sao vậy? Anh họ, anh hỏi cái này làm gì vậy?
Trông bộ dạng của cô bé hình như không phát hiện ra hành động vừa rồi là bất thường.
Dương Gian hỏi.
- Vậy tại sao vừa rồi em lại cầm dao đâm người khác?
Tiểu Viên nói:
- Đấy không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Bọn họ muốn ức hiếp em, thì em phải phản kháng. Không phải là anh dạy em như thế à. Con gái khi ra ngoài không nên để cho người khác khi dễ.
-...
Dương Gian có thể thề, hắn tuyệt đối không dạy con bé như vậy.
- Tạm thời cứ bỏ chuyện này qua một bên đi.
Sau đó hắn chú ý đến người thiếu niên ở trước mặt.
Vừa nãy hắn có nghe và hiểu đại khái chuyện này rồi. Dường như Tiểu Viên không đúng, đã nhắm mắt đạp xe còn cố ý đụng vào người khác. Cũng không biết con bé phát điên hay bị cái gì đó ảnh hưởng.
Dương Gian nói:
- Xin lỗi cậu nhé, tôi là anh họ của cô bé, chuyện này tôi sẽ xử lý. Chuyện vừa nãy là do Tiểu Viên không đúng, mấy cậu muốn thể nào?
- Còn thế nào nữa, đương nhiên là phải bồi thường tiền.
Khi nhìn Dương Gian, không biết vì sao cậu bé kia lại cảm thấy có chút bất an.
Rõ ràng người trước mặt đang nói chuyện rất hiền hòa như vậy, sao trong lòng cậu ta lại cảm thấy hoảng hốt?
Dương Gian gật đầu nói:
- Đấy là điều đương nhiên, không biết cậu muốn bồi thường bao nhiêu.
- Một ngàn đồng.