Dương Gian về quê. Bí mật về thân phận của hắn dần được hé lộ. Cha Dương Gian là ai? Vì sao chuyện linh dị lại quấn lấy hắn mãi không tha? Thật ra Dương Gian tiếp xúc với chuyện linh dị từ nhỏ rồi, đúng không?
Tất cả có trong Khủng Bố Sống Lại (Bản dịch)
---
- Với lại, cậu đã đi điều tra địa chỉ mà tôi đưa cho cậu ngày hôm qua chưa?
- Đã cho người điều tra rồi, nhưng thời gian quá ngắn, công thêm việc chỗ kia nằm ngoài phạm vi của thành phố Đại Xương, có lẽ còn cần thêm chút thời gian nữa mới có kết quả.
Dương Gian nói:
- Không sao, mấy ngày sau tôi mới trở về, đến lúc đó cậu cứ báo cáo lại cho tôi là được. Ngoài ra cũng không cần quá miễn cưỡng khi điều tra chuyện này, nếu gặp phải chuyện gì đó không đúng thì phải nhanh chóng từ bỏ ngay. Đến lúc đó tôi sẽ đích thân đi tìm hiểu.
Chương Hoa hỏi:
- Vâng, tôi hiểu rồi. Đội trưởng Dương cậu lại đi công tác tiếp à?
Dương Gian lắc đầu nói:
- Không, tôi phải về quê một chuyến. Cũng không xa đâu, chỉ cách thành phố Đại Xương chừng ba mươi cây thôi. Nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.
Với khoảng cách gần như vậy không cần phải tính là hắn đang đi công tác. Bởi vì một khi có chuyện gì đó xảy ra, hắn có thể sử dụng quỷ vực và trở về trong nháy mắt.
Chương Hoa nói:
- Cũng đúng, hiện tại sắp sửa đến tết rồi. Mọi người cũng nên trở về quê một chuyến.
Dương Gian trò chuyện với hắn ta một lúc, sau đó bàn giao lại một vài chuyện rồi rời đi.
Hắn đi gặp giám đốc công ty, Vương Bân, để hỏi thăm tình hình của Vương San San.
Bộ dạng của Vương San San vẫn vậy, luôn ru rú trong nhà, không chịu ra khỏi cửa, ít khi bắt chuyện với người ngoài. Mặc dù như vậy cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến cho cha mẹ của cô không thể yên tâm. Dương Gian cảm khái nói:
- Cô ấy không có việc gì đây, chú Vương không cần phải lo lắng quá. Mặc dù nói ra thì có chút khó nghe, nhưng bộ dạng hiện tại của Vương San San cũng coi như đã may mắn lắm rồi.
Gặp phải chuyện linh dị của quỷ gõ cửa, đồng thời còn bị quỷ chết đói để mắt đến, nên việc Vương San San có thể sống sót được đã là không hề tệ rồi, không thể cưỡng cầu quá nhiều điều.
- Tôi biết.
Vương Bân thở dài, sau đó rít một hơi thuốc, tỏ vẻ phiền muộn.
Dương Gian chỉ trò chuyện với ông ta một chút chuyện liên quan đến công việc, hiểu rõ tình hình đại khái của công ty. Còn những chuyện khác hắn không có hỏi nhiều, cũng không muốn hỏi, dù sao Vương Bân có nói hắn cũng không hiểu.
Vả lại, hắn rất yên tâm khi chỗ này có Vương Bân quản lý.
…
Giữa trưa ngày hôm đó.
Một chiếc xe việt dã rời khỏi khu vực thành phố Đại Xương tiền về hướng của một thị trấn nhỏ.
Ở vị trí lái xe, một tay Dương Gian cầm vô lăng, một tay chống cằm nhìn ngắm đoạn đường quen thuộc đang lướt qua như bay, cũng đang suy tư một vài chuyện.
Ở trên vị trí ghế lái phụ, Dương Gian với khuôn mặt trang điểm cực kỳ xinh đẹp, đeo đồ trang sức tinh xảo, ăn mặc thanh xuân tịnh lệ, khóe miệng thi thoảng lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Có thể nói bộ dạng hiện tại của cô khá xa với vẻ đau khổ gần chết hồi sáng. Mặc dù từ nãy đến giờ cô không hề nói chuyện, nhưng ánh mắt của cô thi thoảng lại nhìn về phía Dương Gian.
Cô cảm thấy ngày hôm nay tình cảm giữa cô và Dương Gian lại tiến thêm được một bước, có thể nói đây là một ngày cực kỳ trọng đại đối với cô.
Một lúc sau, Dương Gian đã lái xe đến thị trấn.
Hắn giảm tốc độ xe xuống, bởi vì trên đường đang có không ít xe cộ và người đi bộ.
Giang Diễm vội vàng hỏi:
- Đến rồi à?
Dương Gian nói:
- Đi qua cái thị trấn này sẽ đến một thôn làng, đó mới là nhà của tôi. Chỉ là trước đây tôi rất ít khi về quê, chỉ dịp tết mới trở về một lần. Cô cũng không cần quá chú ý, chỉ gặp mặt cho có thôi.
Giang Diễm cười hì hì rồi nói:
- Tôi biết, nhưng trong lòng tôi vẫn coi trọng lần này. Cậu cảm thấy cách ăn mặc ngày hôm nay của tôi như thế nào? Tôi đổi sang phòng cách trẻ trung đáng yêu nhìn như thế nào? Thích không?
Nói xong, cô còn ném cho hắn một ánh mắt mị hoặc, giả bộ như một cô gái thùy mị, nết na.
Vẻ mặt Dương Gian vẫn như trước:
- Có bộ dạng nào của cô mà tôi chưa từng thấy đâu? Chỉ cần không quá khó coi là được. Với lại cũng không phải gặp người nào đó quá quan trọng. Cha của tôi đã mất từ lâu rồi, còn mẹ của tôi thì cô cũng gặp qua không ít lần.
Sắc mặt Giang Diễm hơi động, có chút chờ mong.
- Vậy ấn tượng của bác gái đối với tôi như thế nào? Có phải là rất hài lòng đúng không?
Dương Gian nói:
- Không được tốt lắm. Ấn tượng của cô đối với mẹ tôi khá tệ. Bà ấy bảo cô vừa lười, vừa tham ăn, lại còn thường xuyên đi làm trễ. Đối với bà ấy, ấn tượng về Trương Lệ Cầm tốt hơn một chút. Dựa theo ý tứ của mẹ tôi thì lần này người tôi cần mang về là Trương Lệ Cầm chứ không phải cô.
- A?
Nhất thời sắc mặt Giang Diễm hơi trầm xuống.
Cô không ngờ được là ở trong mắt của mẹ Dương Gian bản thân lại tệ đến mức như vậy. Không trách được bình thường mẹ của hắn không thèm nói chuyện với cô. Ngược lại còn thường xuyên cùng Trương Lệ Cầm xem tivi và trò chuyện với nhau.
Giang Diễm bĩu môi nói:
- Vậy sao cậu không dẫn chị Cầm về.
- Cô thích hợp cho việc này hơn cô ấy một chút.
Dương Gian nói, sau đó hắn đột nhiên đạp phanh, dừng xe lại.
Giang Diễm khẽ nhoài người về phía trước một cái, vội vàng hỏi:
- Sao vậy, phía trước không có xe. Đang yên đang lành cậu dừng xe lại làm gì.
- Nhìn thấy một người.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Dọc theo con đường này đang có một đám thiếu niên trẻ đuổi theo một cô gái tuổi chừng mười lăm mười sáu. Bọn họ đang chạy dần về phía này. Có lẽ hai bên xảy ra chút mâu thuẫn gì đó với nhau. Chỉ là Dương Gian không nhận ra mấy cậu thanh niên kia, nhưng trong đó có một người quen của hắn.
Người quen đó chính là cô gái đang chạy phía trước.
Dáng người không cao, da thịt có hơi ngăm đen, nhưng khuôn mặt của cô gái khá đáng yêu. Lúc này cô bé vừa chạy vừa phát ra tiếng cười, dường như không hề sợ hãi đám thiếu niên đang đuổi theo ở phía sau lưng.
Có một người thiếu niên ở trong đám người nổi giận đùng đùng mắng to:
- Mẹ nó, đụng người còn muốn bỏ chạy. Đừng tưởng cô là con gái thì tôi không dám đánh cô. Nếu cô không chịu bồi thường tiền thì chuyện ngày hôm nay sẽ không xong với tôi đâu?