Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1392 - Chương 1392: Xử Lý Tôn Nhân

Chương 1392: Xử Lý Tôn Nhân

- Tôi không muốn đi, tôi muốn cậu đưa tôi qua đó.

Lúc này Giang Diễm chẳng khác gì một cô gái nhỏ đang làm nũng người yêu của mình.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào cô:

- Cô lại không nghe lời rồi. Có cần tôi nhắc lại cho cô nghe một lần nữa không. Quậy một lần như vậy là đủ rồi.

- Biết rồi, tôi nghe lời của cậu là được chứ gì.

Giang Diễm hôn một ngụm lên mặt của Dương Gian, sau đó cười hì hì rồi đứng dậy chuẩn bị đi tắm và thay quần áo.

Đúng lúc này Trương Lệ Cầm đột nhiên nói:

- Đúng rồi, tổng giám đốc Dương, vừa rồi bác gái có gọi điện thoại đến, tôi đã nghe rồi, bác gái bảo ngài nhanh chóng về quê một chuyến.

Sắc mặt Dương Gian hơi động:

- Mẹ tôi gọi điện thoại tìm tôi à? Bà ấy có nói gì không.

Trương Lệ Cầm khẽ lắc đầu rồi nói.

- Không.

- Được rồi, tôi đã biết, cô tự đi làm việc của mình đi.

Dương Gian phất phất tay ý, sau đó cầm điện thoại di động và gọi lại.

Mẹ của hắn không biết được số điện thoại này của hắn. Dù sao hắn cũng cần cân nhắc đến một vài trường hợp đặc biệt. Cho nên số lượng người có thể gọi vào số điện thoại này không hề nhiều. Vả lại số điện thoại này cũng được một vài đặc quyền từ tổng bộ, bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện bất cứ tin nhắn rác rưởi nào ở trong điện thoại của hắn.

Sau khi trò chuyện với mẹ của hắn chừng nửa tiếng đồng hồ, Dương Gian đã hiểu được chuyện gì xảy ra.

Thực ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng hết. Chủ yếu là đã sắp sửa sang năm mới rồi, mẹ của hắn muốn hắn trở về quê một chuyến, sau đó ở lại mấy ngày. Ngoài cái đó ra, mẹ của hắn còn ra cho hắn một mệnh lệnh bắt buộc, mang bạn gái về quê.

Trong điện thoại, Trương Phân, mẹ của hắn bảo rất thích Trương Lệ Cầm, nếu hắn mang được cô về là tốt nhất. Sau đó còn khen cô siêng năng, nghiêm túc, đồng thời còn khuyên hắn nên nắm chắc cơ hội.

- Vâng, chiều nay con sẽ trở về quê.

Dương Gian đáp ứng một tiếng, sau đó cúp điện thoại, rồi lâm vào trầm tư.

Thực ra hắn cũng không muốn lãng phí thời gian để trở về quê, không phải vì mối quan hệ với họ hàng thân thích không được tốt. Mà với tình hình hiện tại, hắn không thể nào chú ý đến những chuyện này. Sỡ dĩ hắn đồng ý nhanh như vậy là vì trước kia hắn từng nghe Tần lão nói một câu.

Nên hắn nghĩ khả năng cao cha của hắn có liên quan đến chuyện linh dị.

Nếu đúng như vậy, thì con quỷ tờ báo xuất hiện ở trong nhà của hắn trước đây có liên quan gì đến cha của hắn không?

Vả lại, nếu cha của hắn chết vì bị xe buýt quỷ đâm, như vậy trước kia cha của hắn đã từng tiếp xúc qua chuyện linh dị. Trong quãng thời gian đó cha của hắn đã trải qua những cái gì, đồng thời phát hiện được manh mối nào chưa?

Tất cả những chuyện này vẫn còn là một bí ẩn.

Đương nhiên.

Cũng có thể toàn bộ những cái này là do Dương Gian suy nghĩ quá nhiều. Cha của hắn chỉ là một người cực kỳ bình thường, việc cha hắn chết vì bị tai nạn xe cộ cũng là bình thường, chứ không hề phức tạp như hắn nghĩ.

Còn việc chuyện này có thật hay không thì Dương Gian cần phải trở về nhà một chuyến, để nhìn và tìm xem liệu có chứng cứ đặc biệt nào không.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Trương Lệ Cầm và Giang Diễm lần nữa trở lại trong phòng.

Dương Gian nghĩ nghĩ một chút, sau đó dứng dậy và nói:

- Giang Diễm, mấy ngày sắp tới cô có bận chuyện gì không? Hoặc là có kế hoạch gì chưa?

Giang Diễm nói:

- Không, tôi có thể bận chuyện gì được chứ. Người nhà cũng đã đón vào trong tiểu khu hết rồi. Bình thường tôi cũng chỉ đến công ty làm việc, mà việc của tôi cũng chẳng có gì nhiều.

Dương Gian nói:

- Giữa trưa cô đi công tác với tôi một chuyến, có lẽ sẽ mất vài ngày.

Hai mắt Giang Diễm lập tức sáng rực lên.

- Đi công tác? Đi đâu, chúng ta đi cùng nhau à?

Dương Gian nói:

- Cũng không phải đi đâu đó quá xa, về nhà một chuyến với tôi thôi.

Về nhà?

Nghe được hai chữ này, trong đầu Giang Diễm liền bắt đầu suy nghĩ miên man. Dương Gian đang muốn dẫn cô về quê ăn tết? Hay dẫn về ra mắt người thân đây? Nói như vậy chẳng phải việc cô trở thành bạn gái của hắn đã là chắc như đinh đóng cột rồi hay sao.

Hắc, hắc hắc.

Sâu trong nội tâm của cô âm thầm tỏ ra vui vẻ.

- Được, vậy tôi sẽ trở về quê với cậu một chuyến.

Giang Diễm híp mắt cười, tỏ ra cực kỳ vui vẻ.

- Vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi. Sau khi ăn cơm trưa xong, cô lái xe đến phía dưới chờ tôi.

Nói xong, Dương Gian lập tức rời khỏi văn phòng.

Giang Diễm vội vàng đuổi theo.

- Vậy hiện tại cậu định đi đâu?

Dương Gian nói:

- Tôi định đi dạo một vòng xung quanh công ty, cô không cần đi theo tôi đâu. Nếu rảnh thì về thu dọn đồ đạc đi. Bởi vì phải ở lại một vài ngày nên có nhiều thứ cô cần chuẩn bị trước một chút.

Giang Diễm nói:

- Được rồi, chờ tôi thu dọn hành lý xong sẽ gọi điện thoại cho cậu.

Dương Gian khẽ đáp ứng một tiếng, không có cự tuyệt.

Hắn đi xuống tầng dưới để gặp Chương Hoa và nghe hắn ta báo cáo tình hình.

Chương Hoa hạ giọng, sau đó nói ra địa điểm cụ thể cho hắn.

- Đội trưởng Dương, cậu đến rất đúng lúc. Thứ ngày hôm qua đã được vận chuyển đến nơi an toàn rồi, là một nhà kho của ngân hàng. Nên khả năng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Dương Gian hỏi.

- Vừa nãy tôi thấy Trương Vĩ ở phía dưới, như vậy có nghĩa là chuyện lần trước đã thành công. Trương Vĩ được giải cứu, còn tên Tôn Nhân kia thế nào rồi?

Sắc mặt Chương Hoa có chút không tốt.

- Chạy rồi. Bọn tôi căn bản không nhìn thấy hắn ta. Mặc dù đã lần theo dấu vết, nhưng chỗ kia phát sinh một số chuyện quỷ dị không thể hiểu được, khiến hành động bị thất bại. Đồng thời vật phẩm giao dịch cũng bị hắn ta lấy đi… Suy đoán lúc trước của cậu rất chính xác, khả năng cao Tôn Nhân đã trở thành ngự quỷ nhân.

- Loại người này không dễ giết một chút nào. Nhưng dựa theo cách làm lúc trước, chúng tôi đã bắt đầu truy nã tên này. Thật sự xin lỗi, đây là do sự thất trách trong công việc của tôi. Nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Chuyện này không có liên quan gì đến cậu cả, tôi nhìn muốn nhìn xem thôi. Nếu xử lý được tên Tôn Nhân kia thì tốt, còn đã chạy rồi thì thôi. Trương Vĩ không sao là được.

Bình Luận (0)
Comment