Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1391 - Chương 1391: Cứu Mạng Giang Diễm

Chương 1391: Cứu Mạng Giang Diễm

Không biết là do hờn dỗi, hay là trong lúc nhất thời không thể chịu đựng được đả kích lớn, mà Giang Diễm thực sự bước qua cửa sổ, sau đó trực tiếp nhảy xuống dưới từ tầng 45.

Sau khi bước ra ngoài cửa sổ, cô vẫn còn ngoái đầu nhìn về phía Dương Gian, dường như đang nhìn xem phản ứng của hắn.

Nhưng đến cuối cùng, trước khi rơi xuống Giang Diễm vẫn không thấy được cử động của Dương Gian. Hắn vẫn ngồi yên trên ghế, mặt lạnh lùng nhìn lấy cô, không thèm quan tâm đến việc cô đang nhảy xuống dưới một chút nào.

Lúc này cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.

"Mình thật ngu ngốc."

Nhưng cô cũng đã tiếp nhận được sự thực này.

Một giây, hai giây, ba giây...

Dương Gian vẫn ngồi yên trên ghế, không có biểu hiện gì, cứ thế nhìn chằm chằm về phía cửa sổ đang trống rỗng. Dường như hắn thật sự không thèm để ý đến việc Giang Diễm vừa từ nhảy từ chỗ đó xuống.

“Đúng là một cô gái ngu ngốc.”

Nhưng đến giây thứ tư, trên trán Dương Gian xuất hiện một con mắt quỷ màu đỏ. Sau đó một luồng ánh sáng màu đỏ bao phủ toàn bộ tòa cao ốc Thượng Thông. Đồng thời bao phủ luôn toàn bộ kiến trúc trong phạm vi ba trăm mét.

Quỷ vực đã được mở.

Vốn dĩ ở bên ngoài cửa sổ, Giang Diễm đang sắp sửa rới xuống mặt đất đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Một giây sau.

Bóng dáng của cô xuất hiện ở trong tầng cao nhất của tòa cao ốc. Thân hình nhỏ nhắn của cô trực tiếp ngã xuống chiếc ghế sô pha ở bên cạnh Dương Gian, đồng thời không gặp phải bất cứ tổn thương nào.

Dương Gian đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, ngay lập tức cánh cửa sổ đang mở ra tự động đóng lại.

Luồng gió lạnh thổi vào phòng lập tức biến mất.

Đến lúc này dường như Giang Diễm cũng đã biết được là chuyện gì đang xảy ra ra. Cô đột nhiên ngồi dậy, sau đó nhào về phía Dương Gian, ôm lấy cổ và vùi đầu trong ngực của hắn.

- Tôi biết là cậu đang lừa tôi mà, người cậu thích chính là tôi.

Cô khóc, nhưng cũng đang cười, vốn một cô gái đang ở trong vực thẳm của tuyệt vọng lại một lần nữa tuôn ra hi vọng, bừng bừng sức sống.

Dương Gian không đẩy cô ra, chỉ duỗi tay ôm lấy eo nhỏ của cô, sau đó trầm mặc không nói gì.

- Cô định ôm tôi như vậy cho đến khi nào đây?

Một lúc sau, Dương Gian thấy Giang Diễm vẫn còn chui đầu vào ngực của hắn, nhịn không được liền mở miệng hỏi. Tâm tình của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, dường như không thay đổi gì so với trước đó.

- Không, tôi muốn ôm cậu đến khi nào thì tôi sẽ ôm tới khi đó.

Giang Diễm cúi đầu, sau đó ôm cổ Dương Gian chặt hơn trước. Dường như cô muốn bộc phát toàn bộ tình cảm đã cất giữ bấy lâu nay.

Mặc dù Dương Gian bị lệ quỷ ảnh hưởng, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện nên tình cảm của hắn mới trở nên lãnh đạm, nhưng Giang Diễm thì không như vậy.

Cô chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn là một người phụ nữ bình thường, cực kỳ khỏe mạnh. Cho nên tình cảm của cô dành cho Dương Gian là cực kỳ nồng nhiệt. Nhưng vì một vài nguyên nhân cho nên cô không thể nào ở bên cạnh Dương Gian trong một thời gian dài được.

Dương Gian nói:

- Vậy thì cô cũng không thể lau nước mũi lên trên quần áo của tôi như vậy chứ.

- Ai bảo cậu không thèm để ý đến tôi.

Giang Diễm hừ nhẹ một tiếng, sau đó còn cố ý lau nước mũi.

Dương Gian.

-...

Lúc này Giang Diễm lén lút nói nhỏ với hắn:

- Này, Dương Gian, ở bên trong văn phòng có một căn phòng an toàn đúng không.

Dương Gian nói:

- Đúng thế, là của vị tổng giám đốc họ La trước kia lưu lại. Cô hỏi cái này làm gì?

Giang Diễm có chút ngượng ngùng nói:

- Tôi…Hôm nay tôi có chút mệt không muốn làm việc, cậu giúp tôi qua đó nghỉ ngơi một hồi. Với lại không chỉ ngày hôm nay, sau này bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cùng cậu. Tôi tin chắc bản thân sẽ làm tốt hơn chị Cầm, có tôi rồi, sau này cậu không cần làm chuyện đó cùng chị Cầm nữa.

Dương Gian trầm mặc, đang định nói gì đó, thì hắn bất chợt nghe được tiếng động liền quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa văn phòng.

Lúc này Trương Lệ Cầm đẩy bữa sáng vào cho hắn như thường ngày. Trên mặt cô nở một nụ cười, có chút xấu hổ, khẽ cúi đầu, không biết cô ta đang nghĩ gì nữa.

- Tổng giám đốc Trương, tôi mang bữa ăn sáng đến cho ngài.

Nghe tiếng của Trương Lệ Cầm, Giang Diễm lập tức ngẩng đầu lên. Sau đó nhìn chằm chằm vào Trương Lệ Cầm giống như đang nhìn kẻ địch vậy. Mặc dù bình thường mối quan hệ giữa hai người rất tốt, sống rất hòa hợp. Cả hai cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm. Trước kia cũng từng trải qua chuyện linh dị cùng nhau.

Nhưng ở trong vấn đề tình cảm cô sẽ không đưa ra bất sự nhượng bộ nào.

Dương Gian mở miệng nói:

- Cô đứng ở ngoài cửa lâu chưa? Đã nghe thấy chuyện từ nãy đến giờ rồi chứ.

- Không, tôi không nghe thấy gì hết, tôi vừa mới ra khỏi thang máy thôi.

Trương Lệ Cầm vội vàng lắc đầu, có vẻ hơi khẩn trương.

Giang Diễm nhìn Trương Lệ Cầm một hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định không nói gì. Cô biết Trương Lệ Cầm chẳng dễ dàng gì, cũng muốn dựa dẫm vào Dương Gian. Dù sao cả hai cùng từng sống sót qua chuyện linh dị, cô có thể hiểu được tâm tình của Trương Lệ Cầm. Vả lại bình thường cô cũng rất quan tâm đến Trương Lệ Cầm..

Vậy mà hiện tại cô lại bày trò như thế này, đúng ra cô sẽ phải xin lỗi Trương Lệ Cầm một tiếng.

Trong lòng thầm thở dài bất đắc dĩ, Giang Diễm quyết định không nghĩ đến chuyện của Trương Lệ Cầm nữa. Chuyện này cứ giao cho Dương Gian xử lý là được, cô chỉ cần lo tốt công chuyện của bản thân là được.

Dương Gian nói:

- Vậy trước tiên cô mang Giang Diễm đi tắm rửa thay quần áo đi. Cô ấy bị gió lạnh thổi một hồi, sau đó lại hoảng sợ đổ mồ hôi ướt sủng, nên rất dễ phát bệnh.

- Được.

Trương Lệ Cầm gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Diễm.

Vừa rồi cô mơ hồ nhìn thấy Giang Diễm thực sự đã nhảy từ trên này xuống. Lúc đó cô đã cực kỳ sợ hãi. Nếu không phải mấy giây sau Giang Diễm lại xuất hiện ở trong văn phòng, cô thực sự không biết bản thân nên làm gì? Cô không thể nào gánh chịu được trách nhiệm này, có lẽ từ đó về sau cô không thể nào đối diện với Dương Gian được nữa.

Bình Luận (0)
Comment