Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1390 - Chương 1390: Trả Mạng Lại Cho Cậu

Chương 1390: Trả Mạng Lại Cho Cậu

---

- Xảy ra chuyện gì vậy.

Thấy bộ dạng của cô, sắc mặt Dương Gian không khỏi cứng lại.

- Là Giang Diễm, hôm nay cô ấy rất tức giận. Hiện tại cô ấy đang rất đau khổ, cô ấy bảo nếu còn không gặp được cậu nữa là sẽ nhảy lầu tự tử.

Trương Lệ Cầm ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt cô lộ ra vẻ xấu hổ cùng bất an.

Dương Gian cảm thấy đây cũng không phải là chuyện đại sự gì, nên tiếp tục hỏi:

- Hả, là chuyện này à? Sao Giang Diễm lại đột nhiên nghĩ quẩn vậy? Là do đầu tư cổ phiếu bị thua sạch tài sản của tôi? Hay là gần đây công việc quá nhiều, áp lực lớn, tinh thần xảy ra chút vấn đề?

Trương Lệ Cầm lắc đầu nói:

- Không, không phải, là do Giang Diễm phát hiện ra chuyện của chúng ta.

Dương Gian buồn bực nói.

- Chuyện của chúng ta? Giữa chúng ta có chuyện gì?

Đến lúc này Trương Lệ Cầm mới đưa điện thoại di động của cô cho hắn nhìn xem. Sau đó nói với giọng điệu ngượng ngùng.

- Đây là ảnh chụp giữa tôi và cậu, mặc dù không có gì nhưng Giang Diễm lại nghĩ quẩn.

Dương Gian bình tĩnh hỏi:

- Cô chụp nó lúc nào vậy? Sao tôi không biết gì hết?

- Chính, chính là lúc trước, sau khi cậu ngủ tôi liền chụp lén một tấm.

Trương Lệ Cầm ấp a ấp úng, khẽ cúi đầu, cô không dám đối mặt với Dương Gian.

Dương Gian nói:

- Bắt đầu từ lúc nào thì cô có sở thích này.

Trương Lệ Cầm nói:

- Không, chỉ là tôi kìm lòng không được nên mới chụp một tấm, tôi cũng vô ý mà thôi.

Dương Gian nhìn chằm chằm rồi nói:

- Phụ nữ, đúng là phiền toái thật. Được rồi, chuyện của Giang Diễm cứ để tôi xử lý cho. Cô đi lấy giúp tôi một phần ăn sáng.

- Được, được. Có chuyện gì cậu cứ gọi cho tôi, tôi sẽ lập tức đến ngay.

Đến lúc này Trương Lệ Cầm mới thở phào một hơi, có cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

Bởi vì cô luôn cho rằng, không có chuyện gì là Dương Gian không giải quyết được.

- Mấy cô gái này không chịu sống yên ổn một chút hay sao? Chỉ vì chút chuyện nhỏ mà đã đòi sống đòi chết.

Dương Gian xoa xoa đầu, sau đó đi thang máy lên văn phòng của hắn.

Vừa đến văn phòng, hắn đã nhìn thấy Giang Diễm đang xách một chiếc ghế ngồi tại cửa sổ. Lúc này cửa sổ đang mở, gió lạnh thổi vào ào ào, nước mắt nước mũi đều chảy ra nhưng vẫn không chịu đóng, dù đang cận kề cái chết. Dường như cô đã gặp phải kích thích gì đó. Nên mới nảy sinh ý định nhảy từ chỗ này xuống để tự tử.

Dương Gian đi vào, ngồi xuống ghế sô pha, sau đó chỉ tay vào chỗ bên cạnh rồi nói:

- Cô ngồi ở chỗ đó làm gì? Không lạnh à? Đến ngồi đi.

- À.

Giang Diễm khẽ sụt sùi, à một tiếng, sau đó nhanh chân bước đến. Tuy nhiên sau khi đi được một nửa, cô liền nhớ ra chuyện gì đó, hình như việc của cô chưa được xử lý.

- Không, tôi sẽ không qua đó đâu.

Sau đó cô lại quay lại chiếc ghế kia.

- Cậu là một người đàn ông tồi, tôi thích cậu như vậy mà cậu lại ở cũng một chỗ với chị Cầm. Rốt cục tôi có chỗ nào không tốt cơ chứ.

Giang Diễm nhìn chằm chằm Dương Gian với bộ dạng u oán, dường như cô đang rất đau lòng.

- Trương Lệ Cầm đang độc thân, tôi cũng đang độc thân. Nên có ở chung với nhau cũng là một chuyện rất bình thường hay sao?

Sắc mặt Dương Gian vẫn rất bình thường, dường như không thèm quan tâm đến chuyện này.

Giang Diễm nói:

- Thế thì cậu có thể đến tìm tôi mà.

Dương Gian trầm ngâm một chút rồi nói:

- Con người của tôi không thích nói vòng vèo. Nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng nói thật với cô. Thực ra đi theo tôi cô sẽ chẳng có được kết quả tốt đâu. Với trạng thái lúc trước của tôi, tôi không thể nào biết được bản thân còn sống được thêm bao nhiêu lâu. Nếu tôi xui xẻo một chút, hiện tại mộ của tôi đã xanh cỏ rồi. Cho nên tôi không muốn phá hư cuộc sống bình thường của cô. Dù sao đối với cô mà nói, tôi chỉ là một vị khách qua đường mà thôi.

Giang Diễm nức nở nói:

- Nhưng tôi đâu có quan tâm.

Dương Gian nói:

- Đây cũng không phải là việc tôi không muốn ở cùng với cô. Đối với tôi mà nói, Trương Lệ Cầm chỉ mà một cuộc giao dịch. Không, nên nói là nhu cầu của người trưởng thành đi.

Giang Diễm lau nước mắt rồi nói:

- Vậy cậu thích cô ấy hơn hay là thích tôi hơn?

Sắc mặt Dương Gian vẫn lạnh lùng như trước:

- Cả hai đều không thích, ngay cả bản thân tôi còn không biết mình còn lại bao nhiêu tình cảm. Hiện tại dù người thân có chết ở trước mặt, chưa chắc tôi đã khóc được. Nên tôi cảm thấy, loại người như tôi không xứng đáng để có được tình yêu.

- Tôi không tin, cậu chắc chắn là thích tôi, nếu không cậu sẽ không đến cứu tôi mãi như vậy được.

Tâm tình Giang Diễm bắt đầu có chút kích động, cô không tin Dương Gian không hề có bất cứ cảm tình nào đối với cô.

Dương Gian nói:

- Cứu cô là bởi vì cô khá trung thành, là một nhân viên tốt, nên tôi phải chiếu cố đến cô, chỉ có thế thôi.

Tâm trạng Giang Diễm càng tỏ ra kích động hơn.

- Nói bậy, người cậu thích là tôi, chỉ là cậu không dám thừa nhận. Nếu tôi nhảy xuống từ chỗ này chắc chắn cậu sẽ cứu tôi. Bởi vì cậu thích tôi, nếu không thích thì tôi sẽ bị ngã chết.

- Đừng dùng tính mạng của bản thân ra để đùa giỡn như vậy.

Dương Gian vẫn ngồi ở trên ghế sô pha, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô:

- Tuy nhiên nếu cô vẫn muốn chơi trò tình cảm này thì cứ việc nhảy xuống. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm về cái chết của cô đâu. Cùng lắm thì tý nữa đi chiêu một một người kế toán khác là được.

- Đúng lúc hôm nay công ty đang có buổi tuyển dụng.

Giang Diễm kinh ngạc nhìn Dương Gian, dường như cô không nghĩ hắn sẽ nói ra những lời lạnh lùng như vậy. Rõ ràng lúc trước, khi hai người ở cùng với nhau rất vui vẻ, cùng ăn uống gì đó. Nhưng hiện tại, cô đột nhiên có cảm giác dường như bản thân đã bị vứt bỏ.

Chẳng lẽ hiện tại hắn thật sự không còn tình cảm nữa hay sao?

Hoặc là từ đầu đến cuối hắn chưa từng ưa thích cô.

Rõ ràng cô yêu hắn như vậy, chẳng lẽ trong lòng hắn lại không xuất hiện một chút cảm giác đối với cô hay sao?

- Không phải là cậu đã cứu mạng của tôi hay sao, mạng trước kia của tôi là do cậu cứu, vậy hiện tại tôi sẽ trả nó lại cho cậu.

Bình Luận (0)
Comment