---
Bởi vì phát sinh giao dịch mới với tủ quỷ nên tối hôm đó Dương Gian không nỡ ngủ.
Chiếc chìa khóa và ảnh chụp căn nhà cũ cùng yêu cầu cổ quái khiến hắn cảm thấy bất an. Hắn cảm thấy nếu bản thân làm theo yêu cầu của tủ quỷ, khả năng hắn chết trong lần giao dịch này sẽ là cực kỳ lớn. Nhưng nếu không làm theo, hắn sẽ phải chịu một cái giá cực lớn cho việc qua sông đoạn cầu.
Nguy hiểm đâu chưa thấy, nhưng hắn đã đoán ra được hậu quả.
Trong trường hợp như vậy, con người rất dễ sinh ra lòng cầu may, hi vọng, Dương Gian cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.
Nguyên một đêm thức trắng nhưng không thể nghĩ ra nguyên nhân, nên hắn quyết định không nghĩ nữa, quay lại cuộc sống bình thường. Thức dậy, rửa mặt, sau đó đi làm.
Hắn thức dậy khá trễ.
Nên Trương Lệ Cầm và Giang Diễm đã đi trước, hai cô cũng không gọi hắn, có lẽ bọn họ sợ quấy rầy đến hắn.
Khi Dương Gian đến cửa công ty, hắn liền phát hiện ra trước cửa đang tụ tập không ít người. Dường như công ty đang tổ chức hoạt động gì đó. Nhưng sau khi tìm hiểu thì mới phát hiện, thì ra công ty đang tiến hành một lần chiêu mộ nhân viên tạm thời. Những người này là người đến xin việc.
Tùy tiện liếc nhìn mấy tấm biển quảng cáo, tất cả đều là tiền lương hơn vạn, bao ăn bao ở các thứ.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Hẳn là do Vương Bân làm?”
Vương Bân là cha của Vương San San, vốn dĩ là một giám đốc. Trước mắt là người quản lý toàn bộ chuyện lớn nhỏ của công ty. Còn những người khác chỉ là treo tên cho có mà thôi, chứ bọn họ chẳng làm gì cả.
Người đảm nhận công việc tuyển dụng là một người thanh niên trẻ, tuổi chừng hai mươi, khá nhiệt huyết. Dáng người của người thanh niên này hơi gầy, dung mạo bình thường, mặc âu phục, đeo kính, trông khá chuyên nghiệp. Nhưng ở phía trước mặt của người này lại đang trưng bày một chiếc bảng tên bằng đồng, bên trên có khắc hai chữ to tướng: Trương Vĩ.
Đúng thế.
Người phụ trách việc chiêu mộ lần này là Trương Vĩ.
Lúc này hắn ta đang khẽ suy tư, chăm chú nhìn qua sơ yếu lý lịch, sau đó đắn đo, nhìn đi nhìn lại người đang ngồi trước mặt.
Đây là một người thanh niên trẻ tuổi chừng hai sáu hai bảy, khá điển trai.
Sơ yếu lý lịch rất hoàn mỹ, tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng, có kinh nghiệm làm việc, mục tiêu ứng cử lần này là quản lý chi nhánh.
Hơn nửa ngày sau, Trương Vĩ mới gõ gõ bàn và nói:
- Xin lỗi, mặc dù sơ yếu lý lịch của cậu rất tốt, nhưng cậu không phù hợp với yêu cầu của công ty chúng tôi.
- Được rồi, vị kế tiếp.
Người thanh niên kia không hề rời đi, mà vội vàng hỏi:
- Xin chờ một chút, cho tôi hỏi là tôi có chỗ nào không phù hợp với yêu cầu của quý công ty? Là tuổi tác không đủ? Hay sơ yếu lý lịch của tôi có vấn đề?
Trương Vĩ chân thành nói:
- Anh bạn, yêu cầu chiêu mộ quản lý của công ty chúng tôi phải là người ba muơi trở xuống và có hơn bốn mươi năm kinh nghiệm làm việc. Chỉ có những người trẻ tuổi, trầm ổn và tài năng như vậy mới đủ khả năng để tạo ra lợi ích cho công ty chúng tôi. Đương nhiên, cậu cũng nhìn thấy tiền lương và đãi ngộ của công ty chúng tôi rồi đấy. Có thể nói nó đã gấp hai lần của các công ty lớn hiện tại.
Nghe vậy mặt của người thanh niên kia đen lại.
Gì mà dưới ba mươi tuổi? Lại có bốn mươi năm kinh nghiệm làm việc?
Đây không phải là đang làm khó hắn ta hay sao.
Trương Vĩ hơi nghiêng đầu tỏ ra nghi hoặc.
- Cậu còn có câu hỏi nào hay sao?
- Không, không có.
Người thanh niên cố gắng nhịn để không phải đưa tay đấm cho kẻ trước mặt một cú, sau đó cầm hồ sơ rời đi.
Rất nhanh, thí sinh kế tiếp đã đến, người này đưa hồ sơ qua.
Trương Vĩ nhìn qua sau đó nói:
- Sơ yếu lý lịch của cậu quá tệ, kém xa người vừa rổi. Nhưng cậu còn có khả năng nào không?
Người kia khẽ trầm mặc một lát, sau đó hỏi với giọng điệu cẩn thận:
- Tôi chơi game rất giỏi, không biết có được coi là khả năng không?
Trương Vĩ lập tức nở một nụ cười thõa mãn, sau đó nắm tay người kia và nói:
- Chúc mừng, cậu đã trúng tuyển. Đây đúng là một năng khiếu không tầm thường.
-...
Người thanh niên vừa rồi vẫn chưa được bao xa, nghe được lời này của Trương Vĩ, hắn ta liền bóp chặt bộ hồ sơ trong tay, trong lòng có ý định muốn chửi cha mắng mẹ.
"Nếu cứ để cho Trương Vĩ tiếp tục chơi như vậy thì sớm muộn gì công ty cũng phải đóng cửa."
Ở cách đó không xa, Dương Gian đã chứng kiến hết toàn bộ mọi chuyện. Hắn khẽ đưa tay lên sờ cằm lộ vẻ suy tư.
Tuy nhiên cái đó còn chưa phải là quá dáng. Điều khoa trương nhất chính là, khi nhìn thấy gái tên Trương Vĩ này không cần nhìn hồ sơ, mà mở miệng bảo là trúng tuyển ngay. Cái gì mà sơ yếu lý lịch tốt với không tốt, vứt, chỉ cần khuôn mặt đẹp, đoan trang một tý là nhận, không chút do dự. Đương nhiên cũng sẽ có một vài người không được đẹp, những người này đều bị Trương Vĩ kêu bảo vệ đuổi thẳng cổ ra ngoài.
"Tên này đã bị cái gì kích thích vậy."
Dương Gian chỉ còn có thể lý giải cho hành động của Trương Vĩ theo kiểu đó.
"Tuy nhiên hiệu suất làm việc của Chương Hoa cũng rất cao. Nhanh như vậy mà đã cứu được Trương Vĩ. Không biết tên Tôn Nhân kia như thế nào rồi, đã bị giết hay chưa. Ngày hôm qua dường như Chương Hoa không đề cập chuyện này với mình."
Nhìn thấy Trương Vĩ còn đang nhảy nhót tưng bừng, hào hứng tuyển nhân viên, hắn liền biết tên này đã không có việc gì.
Có thể sống sót và rời khỏi trường Thất Trung, nếu không phải là tâm lý cực tốt thì cũng là năng lực thích ứng rất tốt, chứ không thể nào là kẻ yếu ớt được.
Ban đầu Dương Gian còn định đến chào hỏi Trương Vĩ, nhưng khi nhìn thấy tên này đang hồ hởi tuyển dụng như vậy, thì hắn cảm thấy không nên quấy rầy hắn ta. Chờ đến khi hắn ta tuyển dụng xong lại đến thăm hắn ta một chút cũng chưa muộn.
Khi hắn vừa mới bước vào trong đại sảnh. Hắn đã nhìn thấy Trương Lệ Cầm với bộ đồng phục công sở đang chờ hắn ở đây.
Ngay khi nhìn thấy Dương Gian, cô vội vàng đứng dậy, sau đó bước nhanh về phía hắn.
- Cuối cùng cậu cũng đến rồi.
Trương Lệ Cầm chạy lại, vẻ mặt có chút lo lắng, sau đó ôm lấy Dương Gian. Trên khuôn mặt thành thục và trang nhã của cô tỏ ra có chút bất lực.