Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1404 - Chương 1404: Thị Trấn Trống Rỗng

Chương 1404: Thị Trấn Trống Rỗng

Lỡ người em họ này của hắn là thật, thì hắn vẫn phải chiếu cố con bé một chút mới được, không thể trơ mắt đứng nhìn con bé gặp phải nguy hiểm.

Tiểu Viên khẽ cắn ngón tay suy nghĩ:

- Không biết, hình như em đã đến đây lâu lắm rồi, nhưng lại giống như em chưa từng đến đây.

Dường như cô bé không thể nào nhớ rõ những gì bản thân đã trải qua ở trong giấc mơ, đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng một vài thứ vẫn được lưu lại theo bản năng.

Dương Gian quan sát tiểu trấn đang treo đầy thi thể, sau đó nói với cô bé:

- Chỗ này không an toàn. Có lẽ chúng ta nên đi vòng qua thị trấn này để đến nơi khác.

Nếu giấc mơ này thực sự bị hắn ảnh hưởng, nhưng vậy sau khi tiến vào bên trong thị trấn, ba người bọn họ chắc chắn sẽ gặp phải những tập kích quỷ dị.

Hiện tại, hắn đã biết bản thân đang ở bên trong giấc mơ, đồng thời không thể thoát ra được. Nên nếu thực sự phải chống cự với tập kích của lệ quỷ là điều cực kỳ khó khăn.

Tiểu Viên có chút buồn ngủ, nên buồn bực nói:

- Không thể được, nếu chúng ta không tìm ra thứ kia và giết chết nó. Như vậy chúng ta sẽ không có cách nào rời đi khỏi đây.

- Cho nên chúng ta cần phải chủ động tìm kiếm thứ kai.

"Thứ kia mà con bé nói chính là con quỷ trong giấc mơ hay sao?”

Trong lòng Dương Gian khẽ run, sau đó hỏi:

- Thứ kia khó tìm lắm hay sao.

Ở bên cạnh, Lâm Tiểu Tịch rụt rè nói:

- Không phải, thứ đó rất dễ tìm. Bởi vì sớm muộn gì nó cũng sẽ đến tìm chúng ta. Lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ. Chỉ là không biết nó sẽ xuất hiện vào lúc nào nữa. Nhưng chúng ta nhất định phải gặp được nó trước. Như vậy chúng ta mới có thể giết nó trong nháy mắt.

- Nếu thời gian không đủ sẽ xảy ra chuyện gì?

Dương Gian tỏ ra kinh ngạc.

Không ngờ giấc mơ lại còn hạn chế thời gian.

Lâm Tiểu Tịch nói:

- Thứ kia xuất hiện càng muộn sẽ càng nguy hiểm. Nếu quá muộn chúng ta sẽ không thể nào đối phó được với nó. Cuối cùng sẽ bị nó giết chết.

Nói đến đây, cô bé tỏ ra cực kỳ sợ hãi.

Mặc dù Dương Gian không hiểu rõ tình huống, nhưng hắn hiểu được điều mà Lâm Tiểu Tịch đang nói.

Con quỷ ở trong giấc mơ sẽ lựa chọn tập kích bọn họ vào một thời điểm nào đó. Nhưng nó sẽ có thời gian hạn chế. Tức là quỷ càng tập kích muộn thì sẽ càng nguy hiểm và ngược lại. Càng sớm bị quỷ tập kích thì càng an toàn. Bởi vì khi đó giấc mơ chỉ mới vừa bắt đầu, quỷ còn khá yếu.

Cho nên bọn họ mới phải chủ động đi tìm kiếm con quỷ, chủ động tiếp cận quỷ, bắt quỷ phải tập kích sớm, từ đó nhân cơ hội giết chết con quỷ này.

Đương nhiên là quỷ sẽ không thể bị giết chết, nếu không cơn ác mộng này sẽ không tiếp tục kéo dài mãi như thế này được.

Cho nên Dương Gian có thể khẳng định, một khi giết chết được con quỷ ở bên trong giấc mơ, hắn có thể sẽ thoát được khỏi nó. Đồng thời đây cũng là một phương pháp để có thể rời khỏi giấc mơ.

"Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ba người mình lại muốn rời khỏi thôn, không ngừng di chuyển. Bởi vì lúc đó ba người chẳng khác gì ba tấm bia di động. Chỉ cần gần đó có quỷ, sẽ hấp dẫn được nó tấn công mình. Những cỗ thi thể vừa rồi chắc hẳn không phải là lệ quỷ thực sự, nếu không chúng sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy đâu.”

Dần dần Dương Gian đã bắt đầu phân tích ra được một vài quy luật của con quỷ này.

- Mày ở đâu, mày ở đâu đấy? Mau ra đây, mau ra đây đi nào. Bọn tao tới rồi nè.

Lúc này Tiểu Viên vừa đi vừa kẽ hát liên một giai điệu khá đáng yêu, khiến nó liên tục vang vọng ở trong thị trấn nhỏ.

Con bé không thèm quan tâm đến những thứ quỷ dị ở xung quanh, mà đang chủ động tìm kiếm lệ quỷ.

Dường như con bé mới chính là chủ nhân của giấc mơ vậy.

Dương Gian trầm mặc không nói, không có cách nào, hắn chỉ biết đi theo Tiểu Viên. Nhưng bởi vì trong lòng hắn xuất hiện sự kiêng kỵ nên không dám đi quá gần. Nếu lỡ Tiểu Viên là quỷ và con bé trở tay đâm cho hắn một nhát. Vậy chẳng phải là hắn sẽ chết ở bên trong giấc mơ này hay sao.

Con bé là chiếc phao cứu mạng hay là lệ quỷ lấy mạng của hắn đây.

Tất cả còn phụ thực vào khả năng nhận biết của hắn.

Bất tri bất giác, hắn đã đi ở phía sau cùng. Ba người cứ thế đi vào bên trong thị trấn.

Khung cảnh của thị trấn khá tối tăm, kìm nén. Những công trình kiến trúc hai bên đường đi đã trở nên rách nát, giống như một thị trấn bỏ hoang, mấy chục năm không có người ở vậy. Đồng thời có khá nhiều chỗ không còn giống với thị trấn ở hiện thực nữa. Ví dụ như một con đường cổ kính bằng đá xanh, đang uốn lượn về phía xa. Trong thực tế con đường này không hề tồn tại. Ngoài ra còn có một số căn nhà cũ kỹ, cũng mới được thêm vào.

Chỉ là những căn nhà mới thêm vào này không lộ ra vẻ khác thường hay khó chịu nào cho người xem cả. Mà ngược lại, nó tỏ ra rất hòa hợp với mọi thứ, giống như khung cảnh như vậy mới là thật.

Ở bên trong thị trấn trống rỗng không một bóng người. Điều duy nhất khiến cho người ta cảm thấy kiêng kỵ chính là vô số cỗ thi thể đang treo lơ lửng giữa không trung kia.

Những cổ thi thi thể rũ xuống, khẽ lắc lư một chút, khiến cho người ta không dám ngẩng đầu lên để nhìn. Thậm chí có một vài cỗ thi thể treo tương đối thấp, nếu ai đó đi ngang qua mà không chú ý sẽ đụng phải chúng.

Loại cảm giác âm lãnh cùng cứng ngắc kia đúng là rất chân thực, chẳng khác gì những cổ thi thể ở trong hiện thực cả. Chỉ có một điều kỳ quái chính là, toàn bộ khuôn mặt của các cỗ thi thể đều giống nhau. Bất kể là nam hay nữ, bất cứ cỗ thi thể nào cũng đều có một khuôn mặt bình thường, trên mặt tỏ ra vẻ chết lặng, cùng tĩnh mịch.

Dương Gian khẽ nhíu mày.

"Sau khi khôi phục lại quỷ dây thừng có thể tập kích người khác mà không cần quy luật. Nhưng trước đó nó chắc chắn sẽ có quy luật giết người. Chỉ là lúc đó người khống chế quỷ dây thừng là Vương Nhạc đã chết. Nhưng tên kia cũng không chịu nói ra tin tức này. Vì vậy tí nữa đi qua chỗ này, nếu mình bị những thứ quỷ dị này để mắt đến, khả năng mình sẽ không thể tránh thoát chúng được.”

Bình Luận (0)
Comment