Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1445 - Chương 1445: Quỷ Đầu Nguồn

Chương 1445: Quỷ Đầu Nguồn

"Có thể động thủ."

Dương Gian chú ý đến tình hình xung quanh.

Không có bất cứ thứ nào ngoài ý muốn xen ngang giữa bọn họ. Đây là một cơ hội cực kỳ tốt để hắn chém giết nó, đồng thời hắn còn nắm chắc phần thắng ở trong tay.

Nhưng ngay khi Dương Gian sắp sửa tiếp cận đến gần, người kia đột nhiên quay người lại, mặt đối mặt với hắn.

Vốn dĩ đang chuẩn bị động thủ, lúc này Dương Gian lại đột nhiên tỏ ra ngẩn ngơ, vội vàng dừng chân lại. Trên mặt lộ ra vẻ kinh dị cùng kinh ngạc.

Bởi vì con quỷ ở trước mắt của hắn sở hữu một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc.

Gương mặt này khá giống với khuôn mặt của Dương Gian, ngoài ra nó còn giống với khuôn mặt của cha hắn ở trong tấm di ảnh… Không, có lẽ không nên nói là giống, bởi vì nó chính là khuôn mặt trên bức di ảnh.

"Đùa cái gì vậy trời?"

Sau khi ý thức được điều này, con ngươi của Dương Gian nhanh chóng co lại.

Chẳng lẽ người cha đã chết đi của hắn lại chính là quỷ?

Ngọn nguồn của chuyện linh dị lần này lại chính là con quỷ khôi phục lại sau khi cha hắn chết đi?

Dù nghĩ thế nào Dương Gian cũng không thể nghĩ ra được, người mà hắn đuổi theo từ trong thôn đến đây, cuối cùng đã đuổi kịp lại có khuôn mặt như vậy.

Một khuôn mặt giống y như đúc với bức di ảnh của cha hắn và giống hắn đến bảy tám phần.

Việc gặp nhau một cách quỷ dị ở trong giấc mơ này khiến cho Dương Gian có được cảm giác tìm đến người cha đã bị thất lạc ở trong lòng. Mặc dù cảm giác nyaf có chút lạ lẫm, nhưng đủ để khiến hắn kích động ở trong lòng. Nó khiến cho hắn không thể nào động thủ giết chết người phía trước trong một thời gian ngắn.

Ở bên trong giấc mơ, hắn không bị lệ quỷ ảnh hưởng đến tâm tình, nên Dương Gian có được cảm tình, giống như của một người bình thường vậy.

"Mình nhất định phải nhanh chóng động thủ."

Lý trí của Dương Gian đang thúc giục bản thân hắn nên nhanh chóng kết thúc cơn ác mộng này.

Hắn đang khôi phục lại từ trong sự kinh ngạc một cách nhanh chóng, sau đó chuẩn bị ra tay xử lý người này.

Nhưng, người có khuôn mặt giống y như bức di ảnh của cha hắn, đang mặc một bộ quần áo cũ kỹ, chân dính đầy bùn kia lại đột nhiên mở miệng nói chuyện:

- Cậu còn ưu tú hơn cả tưởng tượng của tôi.

"Hả?"

Nghe người kia nói như vậy, con ngươi của Dương Gian đột nhiên co lại, tim đập thình thịch, nhịn không được phải lùi ra phía sau mấy bước.

Vậy mà con quỷ phía trước lại có thể mở miệng nói chuyện.

Quả thực chuyện này đã phá vỡ nhận thức từ trước đến nay của hắn, khiến cho hắn nhận phải kích thích cực lớn. Nó còn đáng sợ và khó có thể tin hơi việc lần đầu tiên hắn gặp chuyện linh dị.

Dường như người này nhìn ra được sự kinh ngạc của Dương Gian, nên lần nữa mở miệng nói chuyện.

- Quỷ còn ở trong thôn. Chính xác hơn mà nói thì tôi cũng không phải quỷ.

- Ông là cái gì? Là tấm di ảnh của cha tôi? Hay là một thứ dị loại có được trí nhớ của người sống, hoặc ông chính là… Cha tôi?

Ánh mắt Dương Gian nhìn chằm chằm vào người phía trước, trong tay vẫn nắm chặt đoạn thép hoen gỉ.

Một khi phát sinh ra chuyện gì đó ngoài ý muộn, hắn sẽ dùng thứ này để giết người trước mặt mà không có chút do dự nào.

Sắc mặt của người phía trước cực kỳ lạnh lùng và cứng ngắc, không hề giống với người sống chút nào:

- Chính xác hơn mà nói, tôi không phải là tấm di ảnh, cũng không phải là dị loại, đương nhiên sẽ không thể nào là cha của cậu được…Tôi là một đoạn trí nhớ được tồn tại ở bên trong giấc mơ này. Ừm, mà hình dung như vậy cũng không quá chính xác cho lắm. Nói đúng là tôi là một con quỷ, nhưng lại có được trí nhớ của người sống… Chỉ là không được hoàn chỉnh.

Dương Gian vẫn tỏ ra kinh ngạc như trước.

Một con lệ quỷ có được trí nhớ của người sống?

Trong nháy mắt.

Hắn đột nhiên nhớ đến một đề tài thí nghiệm mà tên Vương Tiểu Minh kia đang đâu khổ suy nghĩ. Tên này muốn thông qua một số phương pháp để sáng tạo ra một vị ngự quỷ nhân hoàn mỹ.

Mà vị ngự quỷ nhân hoàn mỹ kia chính là một con lệ quỷ có được trí nhớ của người sống.

Một con quỷ có được tư duy của người sống sẽ cực kỳ khủng bố?

Đơn giản mà nói đây là điều không thể tưởng tượng.

Không cần lo lắng lệ quỷ khôi phục, cũng không bị chết, không sợ bất cứ chuyện linh dị nào. Thậm chí còn có thể sử dụng được một số món đồ lình dị có cái giá cực kỳ đắt. Có thể nói, cũng chỉ có người như vậy mới thực sự chống chọi được với lệ quỷ.

Cho dù người kia có là một con quỷ với năng lực bình thường nhất, nhưng chỉ cần có thể khống chế một cách hoàn hảo, thì trong nhát mắt người này có thể vượt qua đống thành tựu hiện tại của Dương Gian.

Nhưng trước mắt, người kia lại bảo là bản thân không được hoàn chỉnh.

- Vậy hiện tại ông đang là gì?

Dương Gian nhìn chằm chằm vào người có khuôn mặt giống y như đức với người cha đã khuất của hắn.

Người kia vẫn là một khuôn mặt như người chết, không có thay đổi nào.

- Cậu có thể coi tôi như là một người đã chết từ mười mấy năm về trước, hoặc là một con quỷ khác ở bên trong giấc mơ này.

Dương Gian hỏi lại lần nữa.

- Cho nên, ông không phải là cha của tôi?

Sắc mặt của người kia vẫn bình tĩnh và chết lặng như trước, nhưng vẫn lộ ra vẻ như đang hồi tưởng, hoặc đang suy nghĩ cái gì đó. Sau đó người này nói:

- Có thể nói con người sống được là nhờ vào trí nhớ, mà trí nhớ của tôi đã dừng lại từ mười mấy năm về trước, đồng thời tôi cũng đã chết. Tôi hiểu rõ điều này, một người từ mười mấy năm trước, đồng thời đã chết thì còn được tính là cha của cậu không?

- Cho nên cậu có thể coi tôi như một con quỷ sỡ hữu trí nhớ của cha cậu là được.

Người này cũng không nhận là cha của Dương Gian, nhưng đồng thời cũng không phủ nhận điều đó. Bởi vì ông ta chính là thứ mà cha Dương Gian lưu lại sau khi chết. Một đoạn trí nhớ vốn nên biến mất khỏi thế gian, nhưng nhờ vào lực lượng linh dị đã sống sót ở bên trong giấc mơ ở thôn Mai Sơn.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn hơi hiểu được ý tức bên trong lời nói của người này.

Bình Luận (0)
Comment