Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1444 - Chương 1444: Solo

Chương 1444: Solo

- Thế nhưng mục tiêu của lệ quỷ không phải là chúng ta. Chờ đến khi nó lựa chọn chúng ta làm mục tiêu, chắc chắn lúc đó đã là lúc trời sắp sáng. Con quỷ mà chúng ta phải đối phó sẽ là con quỷ lúc hừng đông, khả năng thắng của chúng ta cực kỳ thấp.

Thật đau đầu.

Lúc này, Dương Gian có cảm giác cực kỳ đau đầu. Dù hắn có biết được sự tồn tại của quỷ, hiểu rõ quy luật giết người của nó, nhưng hắn lại không có cách để đối phó với nó.

Cái khó ở đây chính là xác định thân phận của con quỷ kia.

Lần trước hắn đã liều mạng, định giết sạch toàn bộ người trên đường. Cuối cùng, kết quả lại là hắn bị quỷ đánh lén, thiếu chút nữa đã bỏ mạng.

Mặc dù mức độ nguy hiểm của con quỷ kia không tính là lớn, nhưng khi ở bên trong giấc mơ, con quỷ lại trở nên cực kỳ đáng sợ. Ngoài ra không có thứ gì có thể đảm bảo cho hắn biết, sau khi trải qua giấc mơ này, hắn sẽ không đi vào giấc mơ thứ hai.

Số lần Tiểu Viên tiến vào bên trong giấc mơ từ trước đến giờ có lẽ đã nằm ngoài tưởng tượng của hắn.

“Cộp, cộp, cộp.”

Nhưng đúng lúc này, ở bên cạnh thôn xuất hiện một tiếng bước chân. Tiếng bước chân này khá to và rõ ràng. Nó là âm thanh phát ra khi giày da va chạm với mặt đất. Sau đó tiếng bước chân này vang vọng ở hai bên đường, khiến nó càng trở nên quỷ dị hơn.

- Có người?

Tiểu Viên lập tức cầm chặt con dao gọt hoa quả, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Tiếng bước chân này của ai vậy?

Dương Gian đột nhiên giật mình. Bởi vì tiếng bước chân này rất giống với tiếng bước chân mà hắn nghe thấy ở trên tần hai khi đang tìm kiếm một vài món đồ cũ của cha hắn vào lúc chiều.

Đúng thế.

Sau khi nghe lại một cách nghiêm túc và so sánh cẩn thận.

Hắn có thể khẳng định được, hai tiếng bước chân này là của cùng một người tạo ra.

Chỉ là, người kia thật sự là người sao?

Vẻ mặt Dương Gian trở nên nghiêm túc hẳn.

- Tiểu Viên, không được xúc động, thứ này không hề tầm thường chút nào.

Dường như Tiểu Viên cũng cảm giác được thứ gì đó. Con bé mở hai con mắt con tròn, nhìn về phía con đường nhỏ kia, không hề có ý định xông lên.

Sau khi tiếng giày da giẫm trên mặt đất vang vọng được một lát, ở trong tầm mắt của Dương Gian, trên bức tường xuất hiện một bóng người. Nhưng ngay sau đó tiếng bước chân liền biến mất và người kia cũng dừng lại ở trong hẻm nhỏ, không tiếp tục đi đến.

"Dừng lại? Vì sao lại như vậy? Là do nó biết rõ mình đã nhận thấy nó, hay là vì nguyên nhân nào khác?"

Ánh mắt Dương Gian nhìn chằm chằm vào con hẻm nhỏ kia, chờ đợi sự biến hóa khác thường.

Ở trong giấc mơ, hắn không còn là ngự quỷ nhân nữa, không có vốn liếng để phạm sai lầm.

Một khi đi sai, khả năng cao hắn sẽ chết ở trong tay của quỷ.

Bóng người dừng lại ở trên con hẻm nhỏ kia chừng mấy chục giây sau đó bắt đầu xuất hiện động tác.

Tiếng giày da giẫm ở trên mặt đường bê tông lại xuất hiện một lần nữa, nhưng lần này bóng người kia không còn tiếp tục tiến về phía trước, mà quay người rời đi.

"Thứ này muốn rời đi? Không thể để cho nó đi như vậy được. Thứ ở bên trong con đường nhỏ khả năng là con quỷ đang ẩn nấp ở xung quanh, không thể nào là người sống được."

Dương Gian biến sắc, sau đó hắn không chút do dự đuổi theo.

Mặc dù có thể hắn sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng đây là cơ hội và hắn không thể bỏ lỡ. Nếu không, đợi đến khi quỷ bắt đầu giết người lần tiếp theo. Hắn không biết sẽ có thêm bao nhiêu người nữa sẽ phải chết.

Tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh, hành động cũng gọn lẹ.

Sau khi chạy dọc theo con đường kia về phía trước, Dương Gian nhìn thấy bóng người kia ở lối rẽ. Đồng thời phía trên mặt đường còn lưu lại mấy dấu chân, những dấu chân dính bùn lầy. Giống như người này vừa mới đi từ ngoài ruộng vào vậy.

"Tốc độ di chuyển của người này rất nhanh. Dù tiếng bước chân khá chậm nhưng tốc độ rời đi lại cực kỳ nhanh."

Sắc mặt Dương Gian khẽ động, mặc dù hắn đã tăng tốc, nhưng không thể đuổi kịp người phía trước.

Lần nào cũng thế, mỗi một lần hắn đều thiếu chút nữa là có thể gặp được. Nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn ở trong tư thế là người đuổi theo.

Giữa hai bên vẫn luôn duy trì một khoảng cách khá vi diệu. Nhìn kiểu gì cũng thấy giống như kẻ phía trước đang đi câu cá. Dường như con quỷ kia đang muốn dẫn dụ Dương Gian rời đi. Hoặc là nó muốn dẫn Dương Gian đi đến một chỗ nào đó.

Rất nhanh, Dương Gian đã ý thức được điểm này, nhưng hắn quyết định không dừng lại.

Hiện tại, mức độ nguy hiểm của con quỷ này vẫn chưa lớn. Tiểu Viên từng thoát khỏi những giấc mơ, điều này chứng tỏ con bé đã giết chết được con quỷ kia. Như vậy hắn cũng có thể làm được.

Nếu một chọi một với quỷ, Dương Gian tin rằng chưa chắc bản thân đã không có chút hy vọng thắng nào.

"Đây là phương hướng đi ra bên ngoài thôn."

Hắn đột nhiên phát hiện ra bản thân đã chạy theo bóng dáng kia đến phía ngoài thôn.

Quay đầu nhìn ra phía sau, đằng sau lưng hắn không còn một ai. Bóng dáng của Tiểu Viên đã biến mất.

Còn ở phía trước mặt là một rừng cây dày đặc, đen tối.

Một con đường không nên tồn tại đang hiện ra trước mặt, kéo dài từ trong thôn vào sâu trong rừng cây. Trong hiện thực rừng cây này cũng tồn tại, chính là khu rừng mà lúc sáng hắn vừa đào ra nửa cổ thi thể.

Trên đường đi có một vài vũng bùn lầy, nhưng con quỷ kia không hề tránh né mà cứ thế giẫm lên chúng, lưu lại một vài dấu chân, đồng thời cũng khiến giày da dính đầy bùn đất.

"Thứ này đang cố ý dẫn mình đến chỗ này?"

Dương Gian đuổi theo ở phía sau, trong tay hắn là món vũ khí duy nhất của hắn ở trong giấc mơ, một đoạn thép hơi gỉ.

Chỉ cần hắn dùng đoạn thép này đâm xuyên qua cổ thân thể kia, ác mộng ngày hôm nay sẽ kết thúc.

Đột nhiên.

Ngay khi con quỷ phía trước sắp sửa đi vào bên trong rừng cây, nó bỗng dưng dừng lại.

Ánh mắt Dương Gian co lại, nhưng hắn cũng không vì thế mà ngừng lại.

Solo với nó thôi.

Hắn không có bất cứ lý do nào để e ngại hay lùi bước.

Vì vậy Dương Gian vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Lúc này, khoảng cách giữa hai bên đang nhanh chóng rút ngắn. Hiện tượng đuổi theo không bao giờ kịp như trước đó không diễn ra.

Bình Luận (0)
Comment