Dừng lại ở chỗ này thêm một lúc.
Cuối cùng Dương Gian vẫn quyết định rời khỏi khu rừng. Hắn không còn thời gian để trì hoãn. Ở bên trong thôn đang có lệ quỷ hoạt động. Nếu thời gian trôi qua càng lâu, quỷ càng ngày càng mạnh, hắn sẽ trở nên bị động hơn.
Còn em họ Tiểu Viên của hắn.
Đây là một tồn tại mà hắn không thể nào giải thích nổi. Việc vì sao con bé có thể sống sót qua từng giấc mơ của con quỷ kia, đến nay vẫn còn là một điều bí ẩn.
"Trở về thôi."
Dương Gian xoay người rời đi không chút do dự. Hắn cảm thấy cuộc gặp mặt lần này với người có ký ức của cha hắn khá vội vàng. Người kia mới chỉ kể cho hắn biết được một số chuyện cấp bách, còn có quá nhiều chuyện quan trọng vẫn chưa tiết lộ được.
Mang theo một chút tiếc nuối, hắn vội vàng trở về thôn làng.
Lúc này sắc trời ở trong thôn đã thay đổi.
Nó càng trở nên u ám hơn.
Toàn bộ nhà cửa xung quanh đều bị bao phủ bởi một tầng bóng mờ, nhưng đường sá vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Loại biến hóa này có nghĩa là giấc mơ đã tiến vào giai đoạn tiếp theo, thậm chí nó còn sắp sửa đến giai đoạn kế tiếp nữa. Uy hiếp từ quỷ đang tăng.
Vốn xung quanh thôn có rất nhiều người tụ tập, nhưng hiện tại đã hoàn toàn trống rỗng. Tất cả thôn bị bao phủ bởi sự yên tĩnh. Thi thoảng hắn còn thấy một vài cỗ thi thể nằm yên trên vũng máu. Những thi thể này đã chết từ lâu, trở nên cứng ngắc và băng lãnh. Nhiêu đó đã đủ để thấy được, trong đoạn thời gian vừa rồi, quỷ vẫn tiếp tục giết người.
Liên tục có người bị quỷ đến mắt đến, sau đó bị nó giết ở bên trong giấc mơ.
Dương Gian khẽ quan sát mấy cỗ thi thể này một chút. Mặc dù khuôn mặt của những người này đều khá lạ lẫm, nhưng vẫn có một vài người hắn từng gặp lúc ban ngày nên còn có chút ấn tượng.
"Hiện tại mình nên tìm kiếm con quỷ kia như thế nào đây?"
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh bốn phía, không biết nên bắt đầu từ đâu, bởi vì mọi thứ quá yên tĩnh, không hề có động tĩnh nào hết.
Thôn không lớn, nhưng cũng không hề nhỏ, nên muốn tìm ra vị trí chính xác của lệ quỷ là điều cực kỳ khó khăn.
Tuy nhiên dù khó nữa hắn cũng phải tìm ra quỷ để nhanh chóng kết thúc giấc mơ ngày thứ hai này.
Dương Gian hít một hơi thật sâu, bắt đầu tìm tòi xung quanh thôn. Ngoài ra hắn còn hi vọng bên phía Tiểu Viên sẽ có chút tiến triển gì đó. Con bé từng trải qua giấc mơ rất nhiều lần, nói không chừng lần này con bé lại giúp đỡ được cho hắn.
…
Thôn làng bị bao phủ trong bóng tối dần trở nên nguy hiểm hơn.
Dương Gian đi bộ trong thôn. Trên đường đi, hắn không hề nhìn thấy bất kỳ một ai, cũng không hề nghe thấy bất cứ động tĩnh nào. Toàn bộ thôn cực kỳ yên tĩnh, không có chút tạp âm nào. Thậm chí từ nãy đến giờ hắn không hề nghe thấy được tiếng kêu thảm do những người trước trước khi chết phát ra.
Nhưng, ở bên trong thôn làng yên tĩnh như này lại đang có một con lệ quỷ không biết quanh quẩn.
Ở trong tình trạng không biết chuyện gì như thế này, nếu người đứng ở đây chỉ là một người bình thường, có lẽ chỉ cần một hai phút thôi là đã đủ khiến cho người kia đứng yên tại chỗ vì hoảng sợ mà không bước chân nổi.
Nhưng biểu hiện của Dương Gian lại giống như không hề có chuyện gì vậy. Không những không sợ hại, mà hắn còn vội vàng tìm kiếm, hy vọng có thể tìm kiếm ra tung tích của con quỷ kia.
"Chỗ kia có đèn sáng."
Bất chợt, Dương Gian phát hiện ra một chỗ khá đặc biệt. Bởi vì căn nhà này đang sáng đèn, đây là căn nhà duy nhất ở trong thôn thắp đèn, còn những căn nhà khác đều tối tăm, mù mịt, không hề có dù là một điểm sáng.
Sau khi tới gần hắn mới phát hiện, căn nhà đang thắp sáng chính là căn nhà mà thôn dùng để làm từ đường.
Từ phía xa nhìn lại, dường như phía trước từ đường có ai đó đang đứng. Nhưng vì ánh sáng không được rõ ràng nên không thể nhìn thấy được người kia là ai. Hắn chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ đang đi qua đi lại dưới ánh đèn.
Ở trong thời điểm như này còn có người đi qua đi lại ở bên ngoài như vậy?
"Là quỷ à?"
Dương Gian nhíu mày, quyết định đi đến để xem xét tình hình.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang qua lại trước cửa từ đường, sau đó nhanh chóng tiến lại gần. Hắn đang định dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc giấc mơ này.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới đi được một nửa đường, thì ở trong con hẻm nhỏ bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói đầy khẩn trương:
- Dương, Dương Gian, là cậu đúng không?
Hả?
Dương Gian vội vàng dừng chân.
Sau đó nhanh chóng nhìn về phía phát ra âm thanh, con ngươi hắn khẽ co lại.
Bởi vì người ở bên trong con hẻm nhỏ này là Giang Diễm. Cả người cô đang dính đầy máu tươi, mái tóc rối bời, thần sắc hoảng sợ. Cô đang chậm rãi đi về phía hắn.
- Giang Diễm? Vì sao cô lại ở chỗ này, không phải tôi đã bảo với cô là cứ ở yên trong phòng, không được chạy loạn bên ngoài rồi hay sao?
Dương Gian vô ý nắm chặt đoạn thép ở trong tay, chuẩn bị kỹ để có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Ở bên trong giấc mơ, bất kỳ ai cũng có thể là quỷ.
Trước đó hắn và Giang Diễm đã tách nhau ra rồi, hiện tại hắn lại gặp cô ở bên ngoài, như vậy khả năng cô là quỷ sẽ rất cao.
- Tôi, tôi bị tập kích, thiếu chút nữa bị nó giết. Sau đó tôi vội vàng bỏ chạy ra khỏi nhà.
Trong giọng nói của Giang Diễm mang theo một chút nghẹn ngào. Cô cúi đầu nhìn vào bụng dưới, ở nơi đó vẫn còn đang chảy máu.
Máu này là của cô.
Dương Gian hỏi:
- Ai đã tập kích cô?
Giang Diễm nói với giọng điệu khẩn trương:
- Là, là cậu. Nhưng tôi biết đó chắc chắn không phải là cậu, mà là quỷ. Quỷ đã tìm đến tôi, nó vừa gõ cửa vừa kêu tên tôi. Ngay lúc đó tôi đã biết mọi chuyện không thích hợp rồi. Sau đó tôi liều mạng bỏ chạy. Nhưng tôi không biết nên chạy đến chỗ nào, vì vậy mới tìm một chỗ và trốn đi.
Dương Gian nói:
- Cô cảm thấy tôi có nên tin tưởng lời của cô không?
Giang Diễm vừa khóc thút thít vừa nói:
- Tôi cũng đang rất sợ hãi, cũng không biết liệu cậu có phải là Dương Gian thật hay không. Nhưng tôi nhìn thấy cậu đang đi đến từ đường phía bên kia nên tôi lo lắng cho cậu, không muốn cậu đi qua đó mạo hiểm. Bên kia có quỷ, hơn nữa còn có rất nhiều quỷ. Vừa nãy tôi nhìn thấy rất nhiều người chết ở chỗ đó.