Cô ôm chặt lấy bụng dưới, sắc mặt tái nhợt, bởi vì vết thương trên người cô đang dần xấu đi.
Mặc dù đã bị thương, nhưng Giang Diễm không có lập tức chết ngay. Tuy nhiên nếu mọi việc còn tiếp diễn mãi, với vết thương đó cô rất khó cầm cự và sống sót đến tận sáng ngày mai.
Lúc này Dương Gian có chút chần chờ.
Hắn không thể nào đoán ra được liệu Giang Diễm ở trước mắt hắn có phải là quỷ hay không. Trừ phi hắn dẫn người này trở lại căn nhà cũ để tìm kiếm Giang Diễm và đối chất một phen.
Nhưng nếu làm như vậy sẽ khiến cho hắn lãng phí rất nhiều thời gian.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Nếu cô còn có thể đi thì hay đi cùng với tôi, không cần quan tâm đến vết thương. Chỉ cần giấc mơ này kết thúc, bất cứ vết thương nào ở trên người cô cũng sẽ biết mất hết. Nhưng nếu để cho giấc mơ này tiếp tục kéo dài, quỷ sẽ còn giết người tiếp, cô cũng sẽ không thể sống sót đến tận sáng ngày mai.
Giang Diễm cắn chặt răng, khẽ gật đầu.
Sau đó Dương Gian lại bổ sung thêm một câu:
- Nhớ giữ khoảng cách với tôi. Nếu cô có ý định rời đi hoặc tiếp cận tôi, tôi sẽ ra tay với cô.
Hắn không muốn phạm sai lầm.
Bởi vì một khi hắn giết Giang Diễm trước mặt và lỡ giết nhầm. Như vậy Giang Diễm ở trong thực tế sẽ phải chết.
Giang Diễm đi theo phía sau, vẫn nói với giọng điệu đầy hoảng sợ:
- Cậu đừng có đi đến từ đường được không? Chỗ đó thực sự rất nguy hiểm.
Dương Gian không nói lời nào, chỉ tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng khi hắn bước về phía trước được thêm một đoạn, sắc mặt hắn dần dần trở nên ngưng trọng. Bởi vì với khoảng cách hiện tại hắn đã có thể nhìn thấy rõ người đang đi qua đi lại trước cửa từ đường. Mặc dù không nhìn rõ hết, nhưng từ bộ quần áo và dáng người, hắn có thể biết được, người này rất giống với… Giang Diễm.
Lúc đầu hắn còn không dám khẳng định, nhưng hiện tại hắn đã có thể chắc chắn một điều.
Người đang đi qua đi lại trước cửa từ đường chính là Giang Diễm.
Thế nhưng ngay khi Dương Gian nhìn thấy Giang Diễm ở trước từ đường, cô cũng đã nhìn thấy hắn.
- Ê, Dương Gian, bên này, mau đến bên này. Hiện tại trong thôn đã không còn an toàn nữa, toàn bộ chúng tôi đều trốn đến chỗ này.
Giang Diễm đứng trước cửa từ đường khẽ vẫy vẫy tay, đồng thời thúc dục Dương Gian chạy về phía đó.
"Hai Giang Diễm?"
Lúc này, Dương Gian đột nhiên quay đầu nhìn ra phía sau.
Sắc mặt của Giang Diễm ở sau lưng hắn trở nên tái nhợt. Không biết có phải là do cô bị mất máu quá nhiều, hay là vì cô chứng kiến được Dương Gian và người đang đứng trước cửa từ đường nên mới lộ ra vẻ bối rối.
Cũng ngay lúc đó.
Giang Diễm đứng trước cửa từ đường nhanh chóng chạy qua bên này.
"Lần này, mục tiêu của quỷ là mình?"
Thấy vậy, sắc mặt Dương Gian khẽ thay đổi.
Thủ đoạn lần này của quỷ còn cao minh hơn cả giấc mơ lần trước. Nó lại tạo ra hai người giống nhau cùng xuất hiện ở một chỗ. Điều này chẳng khác gì con quỷ kia đang nói cho hắn biết, một trong hai người sẽ có một người là quỷ.
Nhưng hiện tại ai mới là quỷ đây?
Là Giang Diễm đang đứng sau lưng hắn, người dính đầy máu vì bị thương, hay là Giang Diễm đang chạy từ phía từ đường đến?
Vừa nãy hắn đã rời khỏi thôn mất một lúc, hiện tại hắn không thể nào biết được trong hai người ai là thật ai là giả.
Vả lại, dường như con quỷ bên trong giấc mơ có thể biết được trí nhớ của người khác. Cho nên loại ngụy trang này của nó sẽ không hề tồn tại bất cứ sơ hở nào. Sơ hở duy nhất chính là nó phải nghĩ cách để giết chết hắn. Tuy nhiên đây là điều mà hắn biết, còn những người khác ở trong giấc mơ này lại không biết.
Tuy nhiên ngay lúc này.
Dương Gian vẫn còn có một lựa chọn khác, đó chính là tạm thời rút lui.
Nhưng đây là một lựa chọn tồi tệ nhất. Bởi vì sau khi hắn rút lui, Giang Diễm thật sẽ bị quỷ để mắt đến và bản thân hắn cũng sẽ bỏ qua cơ hội tốt nhất để giết chết lệ quỷ.
"Mình nên ra tay trước thì hơn."
Dương Gian khẽ hít một hơi thật sau, sau đó lần lượt nhìn về phía hai người. Cuối cùng hắn đã đưa ra được quyết định, không chút do dự, hắn xoay người lao về phía Giang Diễm đang ở sau lưng.
Động tác của hắn rất nhanh, gần như không có một chút do dự nào.
Một đoạn thép hoen gỉ trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực của Giang Diễm phía sau.
- Dương Gian, cậu đang làm cái gì vậy...
Giang Diễm ở sau lưng đang dính máu đầy người, sắc mặt trắng bệch khẽ trợn tròn hai mắt, lộ ra vẻ không thể tin.
- Tôi không thể nào xác định được liệu cô có phải là quỷ hay không, cách tốt nhất chính là giết cả hai. Nếu tôi còn do dự, tôi sẽ không có cách nào kết thúc giấc mơ này.
Sắc mặt Dương Gian cực kỳ bình tĩnh, không chút biến hóa. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, sau đó rút đoạn thép kia ra, rồi quay người chạy về phía Giang Diễm đang chạy đến.
- A!
Ngay lúc này, Giang Diễm đang chạy đến từ phía từ đường đột nhiên tỏ ra ngẩn ngơ, sắc mặt biến đổi khi nhìn thấy cảnh tượng đấy.
Sắc mặt nó trở nên âm trầm, cứng ngắc, rồi quay người bỏ chạy.
- Hiện tại muốn bỏ chạy? Quá muộn rồi.
Lúc này Dương Gian đã xông đến. Ngay khi quay người đâm Giang Diễm ở phía sau hắn đã chuẩn bị kỹ càng cho việc lưu lại cả hai người rồi.
Nếu là quỷ, khi chứng kiến cảnh tượng này nó sẽ xuất hiện sơ hở.
Cho nên hắn chỉ cần tạo ra thương tổn ở một mức nhất định nào đó mà không cần phải thực sự giết chết Giang Diễm. Sau đó hắn sẽ kết thúc giấc mơ này trước khi Giang Diễm thực sự chết đi vì mất máu là được.
Cũng vì nghĩ ra được điểm này nên Dương Gian mới có thể hành động không một chút do dự.
Sau khi quay người đuổi theo, hắn đã có thể kết luận ra được, người ở phía từ đường chắc chắn là quỷ.
Quỷ đang vội vàng bỏ chạy, có lẽ do nó cảm nhận được nguy hiểm. Hoặc cách làm này của Dương Gian đã phá vỡ bố trí của nó, khiến nó không biết nên làm gì tiếp theo. Vì thế nó không thể không rút lui.
Nhìn qua thì thấy tốc độ chạy của quỷ không nhanh, nhưng thực tế nó đang kéo dài khoảng cách với Dương Gian.
Loại cảm giác này cực kỳ quỷ dị.
Đây chính là do quỷ đã ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh. Và đó chính là điểm không công bằng nhất ở trong giấc mơ. Bởi vì có điều này, quỷ giống như đang bật hack vậy.