Quỷ bỏ chạy, nó chạy về phía từ đường.
Dương Gian đuổi theo phía sau, dường như chỉ còn kém một tí nữa là có thể bắt được quỷ. Nhưng từ đầu đến cuối hắn không thể nào đuổi kịp, ngược lại khoảng cách giữa hai bên lại không ngừng kéo dãn ra.
“Rầm!”
Cửa từ đường bị phá tan, quỷ đã chạy vào bên trong từ đường.
Chỉ một hai giây sau, Dương Gian cũng tiến vào bên trong từ đường.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn đã mất dấu con quỷ kia, bởi vì ánh mắt bị cánh cửa của từ đường ngăn cản nên không thể nhìn chằm chằm vào nó được.
Sau đó.
Sắc mặt Dương Gian khẽ trầm xuống.
Bởi vì bên trong từ đường đang tụ tập không ít người, ít nhất cũng hai mươi ba mươi người. Toàn bộ bọn họ đều là người ở bên trong thôn.
Nhưng hắn không còn nhìn thấy bóng dáng của Giang Diễm nữa.
Quỷ đã thành công trà trộn vào trong đám người thêm lần nữa.
"Đúng là muốn chết. Chẳng lẽ mày cho rằng chỉ cần trà trộn vào trong đám người là sẽ không sao?"
Dương Gian nhìn chằm chằm vào đám người. Hắn nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, sau đó cài then cẩn thận.
Nếu không giết được con quỷ thì hôm nay toàn bộ người trong này không một ai được phép rời đi.
…
- Tên Dương Gian chết tiệt này. Vậy mà lại tự tay đâm bạn gái của cậu ta. Có cần phải hung ác như thế không chứ. Vừa rồi người ta còn có lòng tốt nhắc nhở hắn nữa.
Lúc này, một mình Giang Diễm nằm trơ trọi ở trên mặt đất. Trong lòng cô có cảm giác khóc không ra nước mắt. Vừa nãy, khó khăn lắm cô mới chạy thoát khỏi tập kích của quỷ, kết quả là cô lại bị chính người mà cô thích nhất làm bị thương, suýt chút nữa phải mất mạng.
Hiện tại bụng của cô liên tục chảy máu, chỉ cử động một cái thôi cũng khiến cô đau đến tận tâm gan.
Nhưng Giang Diễm không hề trách Dương Gian, bởi vì lúc nãy hắn cũng đã nói, hắn không biết ai trong hai người là quỷ cả.
"Cậu nhất định phải thành công đó, nếu không những cực nhọc mà tôi phải chịu đều bị uổng phí hết."
Giang Diễm thấy Giang Diễm đuổi theo con quỷ vào bên trong từ đường, mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng có một ít hy vọng và chờ đợi.
Chỉ cần thoát khỏi cơn ác mộng này, mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa.
Ngay lúc này.
Dương Gian đã khóa kỹ cửa từ đường, nhốt con quỷ vừa chạy vào. Hắn không hề có ý định thả đi bất cứ ai ra khỏi chỗ này.
Nhưng hiện tại ở trong từ đường có không ít người.
Không biết là ai đứng đầu mà hiện tại dường như toàn bộ người trong thôn đã tụ tập lại ở trong chỗ này.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người, sau đó hỏi:
- Vừa nãy mọi người có thấy Giang Diễm chạy vào trong đây không?
Nhưng thứ mà hắn nhận được sau câu hỏi chính là ánh mắt nghi ngờ, cảnh giác. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy cánh tay nhuốm máu và bộ dạng sát khí đằng đằng của hắn, thì ai nấy đều nghĩ đến những chuyện kỳ quái từng xảy ra ở trong thôn. Bọn họ đều cảm thấy khả năng Dương Gian là hung thủ, dù sao từ trước đến giờ chưa có ai thấy mặt Dương Gian cả.
- Dương Gian, cậu đang làm cái quái gì vậy? Mọi chuyện ngày hôm nay có phải là trò quỷ mà cậu bày ra hay không? Sao vậy, cậu dùng bộ dạng này xông vào đây làm cái gì? Có phải cậu lại muốn giết người nửa à? Tôi mặc kệ cậu có bao nhiều tiền, nhưng chuyện ngày hôm nay sẽ không xong với chúng tôi đâu.
Lúc này một người đàn ông trong nhóm người lớn tiếng quát, khí thế rất hung hăng. Ông ta tên là Dương Hải, cũng là họ hàng của Dương Gian, còn họ hàng như thế nào thì bản thân Dương Gian không biết. Dù sao họ hàng thân thích của hắn ở trong cái thôn này cũng có một đống lớn.
- Mau bỏ thứ trong tay của cậu xuống rồi ngồi yên chỗ này chờ đến sáng. Đến lúc đó chúng tôi sẽ báo cảnh sát, để cho bọn họ đến xử lý chuyện này.
Giấc mơ quỷ dị này khiến cho người ta cảm giác đây không phải là giấc mơ. Bọn họ cho rằng bản thân đang ở trong thực tế và đang xảy ra một số chuyện ly kỳ khó hiểu mà thôi.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào người kia:
- Trong đám người chúng ta đang có một con quỷ trà trộn vào. Người vừa mở cửa đi vào chính là con quỷ kia. Nếu mấy người còn chú ý đến người đó thì hãy nhanh chóng giết chết nó. Nếu không ở trong chỗ này sẽ còn có người chết. Mục đích đến đây của tôi chính là giết chết con quỷ kia. Nếu mấy người mà ngăn cản tôi thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị quỷ giết chết.
Vừa nói hắn vừa sải bước đi đến, bắt đầu tiến hành loại bỏ thân phận của lệ quỷ.
Nó chạy vào quá vội vàng, nên khả năng những người xung quanh sẽ biết đến nó, chỉ là bọn họ chưa kịp phản ứng lại mà thôi.
- Vớ va vớ vẩn. Cậu bảo tối ngày hôm nay trong thôn chúng ta có quỷ đúng không? Vậy cậu nói thử xem quỷ dùng gì để giết người, là dùng dao hay dùng đoạn thép như trong tay cậu?
Dương Hải cảm thấy có chút nực cười. Mặc dù tối ngày hôm trong thôn xảy ra không ít chuyện không thể tưởng tượng. Nhưng nếu bảo đây là do quỷ, dù có nói một vạn lần ông ta cũng không tin.
- Đây là một giấc mơ, một giấc mơ linh dị. Toàn bộ mọi chuyện đang diễn ra trong này đều là giấc mơ. Nhưng nếu người ở bên trong bị quỷ giết chết sẽ thực sự chết ở trong thực tế. Mấy người còn nhớ chuyện của con bé Lâm Tiểu Tịch, bạn của Tiểu Viên lúc sáng chứ. Cái chết của con bé rất kỳ quặc, tự nó chém đầu của con bé xuống.
- Chuyện này, dù có báo cảnh sát cũng vô dụng. Bởi vì nguyên nhân thực sự về cái chết của Lâm Tiểu Tịch chính là bị quỷ giết ở trong giấc mơ.
Ánh mắt Dương Gian ngó nghiêng nhìn hai bên:
- Cho nên, khi tiến vào bên trong giấc mơ này, bất kể là ai, bất kể người đó có thân đến mức nào. Kẻ đó chắc chắn là quỷ. Nếu mấy người không nói, quỷ sẽ từ từ giết chết toàn bộ mọi người. Nếu muốn sống sót thì hãy giúp tôi xử lý tên đó.
- Dương Gian, lời này của cậu là có ý gì? Cậu phải nói cho rõ ràng…
Càng nghe Dương Hải càng cảm thấy hồ đồ. Trong lúc nhất thời ông ta không thể nào tiếp nhận được loại tin tức như thế này.
- Yên tĩnh đứng ở một bên chờ đi, đừng cản trở công việc của tôi. Hiện tại tôi không có thời gian giải thích cho ông nghe đâu.