"Đúng là một chuyện linh dị khó chơi. Nếu ngày hôm nay mình không thể xử lý được con quỷ kia. Vậy ngày mai, khả năng cao mình lại bị nó kéo vào bên trong giấc mơ một lần nữa."
Ở bên trong căn phòng yên tĩnh, Dương Gian chậm rãi đứng dậy.
Ánh mắt hắn âm trầm, cảm giác được sự đáng sợ của chuyện linh dị này.
Phải biết rằng hiện tại con quỷ tạo ra giấc mơ linh dị và kéo hắn vào bên trong chưa được hoàn chỉnh nên mức độ nguy hiểm của nó không thực sự lớn. Rất khó để có thể tưởng tượng một khi con quỷ kia hoàn thành việc ghép hình, hoặc là nó tìm lại được thân thể thì sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Mười mấy năm trước, cha hắn đã phải liên thủ với Tần lão để đối phó với thứ này?
Mặc dù bọn họ đã thành công, cái giá đương nhiên cũng sẽ rất lớn.
Bởi vì cha hắn đã chết ở trong tay con quỷ này, từ đó biến mất khỏi thế giới. Thứ còn sót lại chỉ là một đoạn trí nhớ sống ký sinh ở bên trong giấc mơ của lệ quỷ.
Thế nhưng dường như cha của hắn không muốn tiết lộ cho hắn biết những việc xảy ra một cách cụ thể.
"Cỗ thi thể kia chính là một trong những thứ quan trọng trong việc giải quyết quỷ ác mộng."
Dương Gian nhớ đến lời mà cha hắn nói ở trong giấc mơ.
Ông ta muốn hắn làm ba việc.
Đầu tiên là lưu lại ký hiệu, sau đó ghép thi thể của quỷ, rồi áp chế nó, không cho nó tỉnh lại… Cho đến khi thân thể của nó bị hư thối quá một nửa.
Dương Gian cho rằng hành động này chính là ngoại lực gây ảnh hưởng đến con quỷ trong giấc mơ. Từ đó phá hư thăng bằng, khiến cho con chó bên trong giấc mơ dần dần chiếm vị thế chủ đạo.
Ngay khi hắn đi ra khỏi căn phòng.
Cửa của căn phòng sát vách cũng đột thời mở ra, sau đó Giang Diễm với đầu đầy mồ hôi. Hai mắt đẫm lẽ đang đứng sẵn ở đó nhìn lấy hắn. Hiển nhiên là cô vừa mới tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
- Giấc mộng vừa nãy hù chết tôi rồi.
Giang Diễm lập tức lao đến, ôm chặt lấy người Dương Gian.
Dương Gian không hề cử động.
- Cô còn sống sót là đã may mắn lắm rồi. Vả lại lá gan của cô không nhỏ như vậy đâu. Nếu thực sự sợ hãi thì hiện tại cô không thể nào chạy ra đây được.
Giang Diễm tức giận nói:
- Đáng hận, ở trong giấc mơ cậu lại đâm tôi một nhát mà không hề có chút do dự nào cả. Cậu có biết nhát đâm đó rất đau không. Tôi cứ tưởng là mình sẽ phải chết mất luôn rồi chứ. Cậu đúng là nhẫn tâm, vậy mà cũng hạ thủ cho được. Người ta là bạn gái của cậu đó.
Dương Gian nói:
- Nếu tôi không làm như vậy sẽ bị quỷ giết chết. Quỷ đã bắt đầu nhắm vào tôi, tình hình lúc đó cô cũng thấy rồi đó.
Giang Diễm bĩu môi nói:
- Tôi mặc kệ, tôi muốn cậu nói xin lỗi.
Dương Gian nói thẳng:
- Cô tự gửi cho bản thân một trăm vạn làm tiền đền bù tổn thất đi.
- Người ta mới không cần.
Giang Diễm từ chối rất nhanh, khó có dịp một người như cô lại coi tiền tài thành rác rưởi.
Dương Gian hỏi:
- Vậy cô muốn cái gì?
Giang Diễm chớp chớp mắt, cười hì hì, ôm lấy cổ của hắn và nói:
- Tôi muốn tối nay cậu ngủ cùng với tôi. Thật lâu rồi chúng ta chưa ngủ cùng một chỗ với nhau.
Dương Gian nói:
- Năng lực khôi phục sau biến cố của cô đã nằm ngoài tưởng tượng của tôi. Vừa nãy còn bảo sợ đến chết mà hiện tại đã có tâm tư nghĩ đến chuyện như này rồi. Cô đúng là kiên cường thật. Nhưng như vậy cũng rất tốt. Ít nhất sau này cô sẽ không tỏ ra quá ngạc nhiên khi gặp phải một số chuyện cổ quái.
Giang Diễm lại tỏ ra bộ dạng đáng thương nói:
- Nhưng hiện tại đã muộn như vậy rồi, cậu còn không ngủ mà chạy đi đâu thế? Không phải vừa nãy giấc mơ đã kết thúc rồi hay sao?
Dương Gian không trả lời cô mà đưa mắt nhìn về phía thôn làng đang bị bao phủ trong đêm tối:
- Tối hôm nay sẽ chết rất nhiều người, cô gọi điện thông báo cho Chương Hoa một chút. Bảo với hắn ta phái người đến xử lý chuyện này. Ngoài ra giấc mơ này sẽ không xuất hiện lại ở trong thôn này nữa. Cô có thể yên tâm mà nằm ngủ. Tôi còn cần phải đi xử lý con quỷ này một chút.
Nhất thời trên mặt Giang Diễm lộ ra vẻ thất vọng, cô nói:
- Vậy sao? Vậy tôi sẽ chờ cậu trở lại?
Dương Gian nói:
- Không cần đâu. Cô gọi điện xong thì cứ nằm ngủ đi, xung quanh đây đã không còn nguy hiểm nữa rồi.
- Vậy… Được rồi.
Giang Diễm tỏ ra tiếc nuối, buông cánh tay khỏi cổ của Dương Gian, không ngăn cản hắn làm chính sự.
Cô cảm thấy ngày hôm nay cơ hội dành cho cô không được tốt lắm. Có lẽ cô nên tìm một cơ hội khác tốt hơn. Còn việc bản thân bị Dương Gian đâm ở trong giấc mơ, cô cũng không hề trách cứ hắn. Dù sao đây cũng là người đàn ông đã cứu cô rất nhiều lần, nên cô cực kỳ tin tưởng, tin tưởng vô điều kiện.
Dương Gian không nói gì thêm, chỉ lấy chìa khóa xe từ tay Giang Diễm, sau đó đi xuống phía dưới.
Đi đến chỗ đậu xe ở trong thôn, hắn mở cốp xe ra và kiểm tra mấy túi đựng thi thể mà hắn đặt vào lúc sáng ngày hôm qua.
Túi đựng thi thể vẫn còn nguyên vẹn, hộp đựng cũng thế. Sau khi mở ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt.
Bên trong là một chiếc đầu người đang nhanh chóng hư thối, tốc độ hư thối của nó cực kỳ nhanh. Vốn dĩ lúc trước nó vẫn còn đang hoàn hảo, không chút tổn hại. Nhưng chỉ sau chừng nửa ngày không thấy nó đã mục nát gần hết.
Chiếc đầu người này là của cha Dương Gian.
"Đã bắt đầu rồi sao?"
Trong lòng Dương Gian khẽ run.
Loại hiện tượng này cho thấy người ở bên trong giấc mơ đang biến mất, lực lượng linh dị cũng bị tước đoạt, hoặc là dịch chuyển sang thứ gì đó nên nó mới ảnh hưởng đến hiện thực. Bởi vì cái đầu này không còn lực lượng linh dị duy trì nên không thể nào giữ được bộ dạng lúc mới chết đi.
Cuối cùng nó sẽ phải nhanh chóng hư thối như một cỗ thi thể bình thường.
Mặc dù tốc độ hư thối rất nhanh, nhưng khi nó bị hư thối được một nửa, nó đột nhiên dừng lại không bị hư thối nữa.
Dương Gian trầm ngâm.
"Là do đang chờ tín hiệu của mình ở bên này hay sao?"
Hắn lập tức lấy thi thể ra và đặt ngay ngắn từng phần ở trên mặt đất.