Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1463 - Chương 1464: Em Họ Là Ai?

Chương 1464: Em Họ Là Ai?

Dương Gian nhìn chằm chằm vào hắn ta rồi nói:

- Không, không cần phiền toái như vậy. Cậu chỉ cần đi điều tra hồ sơ toàn bộ người của thôn Mai Sơn là được. Bất kể là người đó còn sống hay đã chết thì cậu đều phải đi điều tra. Mặc kệ là nhận diện thông qua mặt người, hay là thăm dò theo thông tin, cậu cũng phải điều tra ra chuyện này cho tôi. Ngoài ra, lượng người trong thôn Mai Sơn không nhiều, nên việc tìm theo dấu vết cũng không quá khó. Vì vậy tôi muốn có được kết quả trước trời tối.

Hồ Khải nói:

- Chuyện này không thành vấn đề. Nếu chỉ là hồ sơ của thôn thì rất dễ tìm. Tôi sẽ cho người đi làm ngay.

Chứng kiến Hồ Khải rời đi, trong lòng Dương Gian không thể bình tĩnh lại nổi.

Dường như hắn đang đào móc ra một bí mật nào đó.

Đó chính là người em họ kia của hắn cũng không có đơn giản như tưởng tượng. Người ở bên trong giấc mơ đã nói qua với hắn, Tiểu Viên chính là một người ngoài ý muốn.

Còn ngoài ý muốn như thế này thì Dương Gian không biết, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đi kiểm chứng.

Sau một hồi bận bịu, cuối cùng Giang Diễm cũng có thể trở lại. Khẽ thở phào một hơi vì cô đã hoàn thành việc đền bù tổn thất cho người dân trong thôn.

- Cuối cùng cũng xong, Dương Gian, lần này cậu tốn không ít tiền đó, gần mấy ngàn vạn lận. Tôi phải bận tối tăm mặt mũi mới chuyển khoản xong cho người ta. Tuy nhiên có ít người cũng khá may mắn, trong nhà chỉ có một ông lão, con cháu không ở nhà, nên không tham gia vào, vì vậy được nhận một khoản tiền bồi thường. Cậu không biết đâu, khi tôi gọi điện cho người đó, người kia không những không đau đớn, khổ sở mà còn vui mừng đến sắp phát điên.

- Mấy người này đúng là muốn tiền đến phát điên rồi. Tôi đảm bảo với cậu, nếu người kia mà có mặt ở đây, chắc chắn cũng đến gây chuyện như mấy người lúc sáng.

Dương Gian khẽ gật đầu nói:

- Không sao, cô làm tốt lắm. Mấy ngàn vạn thôi mà. Nếu ở trong tiểu khu thì đó cũng chỉ là giá của một căn phòng nhỏ. Nhưng nếu đặt trong tay bọn họ thì đây chính là một cơ hội thay đổi vận mệnh.

Giang Diễm vừa cười vừa nói:

- Hì hì, nghĩ như vậy thì tôi không còn cảm thấy đau lòng nữa.

Mặc dù người chi tiền là Dương Gian, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng. Bởi vì cô chính là nữ quản gia của Dương Gian đấy, cho nên mỗi khi hắn dùng tiền, cô đều cảm thấy có chút đau xót.

- Cô trở về nghỉ ngơi trước đi. Tiện thể trò chuyện với mẹ của tôi. Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, chưa thể về được.

Đúng lúc này Dương Gian khẽ phất phất tay, ra hiệu cho cô rời đi.

Bởi vì hắn nhìn thấy Hồ Khải vừa rời đi đã trở lại.

Giang Diễm nháy mắt mấy cái với hắn rồi nói:

- Được rồi. Thế tối nay cậu định ăn cái gì? Tí nữa tôi mang ra cho cậu.

Dương Gian nói:

- Tùy cô, cái gì đó cũng được.

- Vậy tôi về đây.

Giang Diễm cũng nhìn thấy Hồ Khải, nên ngoan ngoãn rời đi.

Cô vừa rời đi, Hồ Khải liền đưa đến cho hắn một tập hồ sơ khá cũ kỹ.

- Đội trưởng Dương, đúng là tìm ra được một số thứ khá đặc biệt. Ngài xem phần hồ sơ này đi, cũng khá cũ rồi. Vốn dĩ nó hẳn phải bị tiêu hủy, nhưng vì mấy năm gần đây xuất hiện chuyện linh dị liên tục, nên bên trên ban bố mệnh lệnh lưu giữ lại. Nếu không có lẽ hiện tại chúng ta không thể nào tìm thấy nó.

Vừa nói, hắn ta vừa mở hồ sơ ra, lấy một phần tư liệu và đưa cho Dương Gian.

Dương Gian tiện tay cầm lấy rồi nhìn một chút, nhưng lúc này con ngươi hắn khẽ co lại.

Phần tư liệu này cực kỳ cũ kỹ, toàn bộ tư liệu được viết bằng tay, không phải in. Ảnh chụp trên hồ sơ là ảnh đen trắng, hơn nữa còn đã phai màu, hơi mơ mơ hồ hồ. Tuy nhiên hắn vẫn có thể thấy rõ được người bên trong ảnh.

Đó là một cô gái.

Tuổi của người này chừng mười bảy mười tám gì đó, khuôn mặt giống y như đúc với người em họ Tiểu Viên của hắn. Mái tóc khá dài, tết bím hai bên.

Còn em họ của hắn lại là tóc ngắn, không dài như trong hình.

Tên của người này là… Dương Viên Viên.

Ngày sinh… Bốn mươi năm trước.

Những người ở trong nhà của người này thì Dương Gian không quen biết, khá lạ lẫm. Nhưng nếu có thì khả năng hiện tại đã chết hết rồi.

Dương Gian hạ giọng hỏi:

- Đây là người cùng bối phận với cha tôi.

Hồ Khải nói:

- Đúng thế, tôi đã điều tra qua các mối quan hệ về người này rồi. Đúng ra mà nói, thì Dương Viên Viên chính là em họ của cha ngài. Tuy nhiên cô ấy không phải là người của thôn Mai Sơn. Còn là người ở nơi nào thì không ai biết được. Bởi vì thời gian có chút lâu, kỹ thuật thời đó không được tốt, nên có rất nhiều thông tin đã bị mất.

- Người tên Dương Viên Viên này đã chết? Nguyên nhân cái chết là... Chết đuối?

Sau đó Dương Gian lại tiếp tục đọc hồ sơ, hắn hơi nhíu mày.

Hồ Khải có chút lúng túng nói:

- Đúng là như thế, cho nên tôi không thể nào tìm ra được chút liên quan nào giữa cô ấy và em họ của đội trưởng Dương. Chỉ thấy hai người giống nhau như đúc mà thôi. Dù sao người đã chết rồi thì không thể nào phục sinh lại được.

Mặc dù hắn ta biết rất nhiều chuyện linh dị ly kỳ, nhưng vẫn cho rằng hai người này không có liên quan gì đến nhau hết.

- Ai nói với cậu là người chết thì không thể phục sinh.

Dương Gian khẽ liếc hắn ta một cái.

Hồ Khải trợn tròn hai mắt:

- Hả? Từng… Từng có chuyện như này xảy ra rồi sao?

Dương Gian không nói gì, chẳng lẽ lại nói với hắn ta rằng bản thân hắn từng phục sinh người chết hay sao?

Phục sinh ở đây không phải thực sự phục sinh, mà là dùng một phương pháp linh dị nào đó để lưu giữ ký ức của người sống. Chuyện này đối với hắn mà nói thì nó khá đơn giản. Hắn chỉ cần dùng tờ báo cũ gỡ khuôn mặt của người kia xuống, sau đó đi kiếm người nào đó gỡ mặt của người ta và thay nó lên. Như vậy là người kia có thể sẽ sống lại ở trên một thân thể của người khác.

Đương nhiên thời gian người kia chết không được quá lâu, nếu không chưa chắc đã phát huy được tác dụng.

Ngoài ra hắn còn có một cách khác.

Hắn có thể dùng quỷ ảnh để ghép đầu của một người lên thân thể của người khác. Chỉ là cách này có hơi hà khắc một chút, không thể phục sinh, chỉ thay đổi được thân thể cho họ thôi.

Bình Luận (0)
Comment