Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1462 - Chương 1463: Năm Trăm Vạn

Chương 1463: Năm Trăm Vạn

- Trong thôn có không ít người chết, cậu qua đó xử lý hết đi. Sau đó điều tra giúp tôi về hồ sơ của hai người.

Hồ Khải không dám đến gần, chỉ đứng cách một đoạn, sau đó mở miệng hỏi:

- Không biết đội trưởng Dương cần hồ sơ của người nào.

- Một cái là của cha tôi, còn cái kia là em họ của tôi.

- Không biết em họ của cậu tên là gì vậy?

Hồ Khải hỏi, bởi vì không phải là họ hàng thân thuộc, nên hắn ta cần tên để làm chuyện này nhanh gọn hơn.

Dương Gian đáp:

- Thôn Mai Sơn, Lương Viên.

- Được rồi, không thành vấn đề.

Hồ Khải vội vàng đáp ứng, sau đó cho người đi làm việc này.

Dương Gian nói:

- Ngoài ra cậu thành lập hồ sơ về chuyện linh dị ở thôn Mai Sơn đi, sau đó gửi qua cho Chương Hoa. Danh hiệu của hồ sơ là Quỷ giấc mơ.

Hắn cảm thấy chuyện này và chuyện linh dị của quỷ ác mộng có chút không giống nhau. Mặc dù nó hơi tương tự về phương thức, nhưng đây không hẳn là ác mộng. Dù cho nó có phải đi chăng nữa hắn cũng không thèm để ý đến. Cứ thành lập hồ sơ cho riêng hắn là được.

Dù sao hồ sơ về quỷ ác mộng cũng là ở nước ngoài, chứ không phải là chuyện xảy ra ở trong nước.

Sau đó, Dương Gian khẽ vỗ vỗ vào thùng xe.

- Dì Giang, đang làm gì vậy? Ngủ à?

Giang Diễm khẽ run, vội vàng trả lời.

- Không, tôi không ngủ.

Từ nãy đến giờ cô đều ở bên trong xe chứng kiến hết mọi thứ. Cô không ngờ được là Dương Gian lại dùng cách như vậy để kết thúc chuyện lằng nhằng này. Vốn cô còn tưởng là hắn sẽ phải tốn khá nhiều thời gian. Nhưng điều cô lo lắng nhất chính là Dương Gian nhịn không được mà ra tay với người dân trong thôn.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Cô đi vào trong thôn với tiểu Hồ đi. Hễ là nhà của người nào không có người đi đến chỗ này thì cứ bồi thường cho họ. Cứ chết một người thì cô đền cho họ năm trăm vạn… Đây là tiền đền bù tổn thất của cá nhân tôi.

Giang Diễm kinh ngạc nói:

- Còn cần phải bồi thường? Hiện tại không cần thiết nữa mà.

Dương Gian thản nhiên nói:

- Đúng là không cần thiết, nhưng mà tôi thích như vậy, không được à? Với lại tôi muốn cho những người kia hối hận cả một đời, tham thì thâm.

"Giết người tru tâm?"

Giang Diễm khẽ nheo mắt lại, che miệng cười nói:

- Cậu đúng là xấu xa nha.

Nếu khi những người kia trở về và nhìn thấy những nhà khác được bồi thường năm trăm vạn. Mà bọn họ, chẳng những bị giam, lại còn không nhận được một xu một cắc. Có lẽ bọn họ sẽ phải tức đến hộc máu mắt, cả đời bọn họ đều không thể nào thoát khỏi ám ảnh về chuyện lần này.

Dương Gian nói:

- Tôi chưa từng bảo tôi là người tốt bao giờ.

- Vậy tôi sẽ đi làm ngay.

Giang Diễm lập tức xuống xe.

Dương Gian thấy đám người đang làm việc, đồng thời xung quanh cũng có mấy người đứng lại để cảnh giới.

Hiện tại hắn có thể yên tâm, ngồi yên tại chỗ mà thủ thi rồi, không cần lo lắng sẽ có ai đó đến quấy rầy hắn.

Mức độ hư thối của cỗ thi thể vẫn đang tăng.

Chỉ là tốc độ của nó không được nhanh như tưởng tượng.

Tuy nhiên mọi chuyện vẫn đang được tiến hành một cách vô cùng thuận lợi.

….

Sau khi xử lý xong vụ lùm xùm với những người dân ở trong thôn, Dương Gian lại tiếp tục ngồi yên tĩnh ở phía sau xe để áp chế con quỷ này, không cho nó mở mắt ra.

Quá trình thực hiện thì nhìn như đơn giản, nhưng ẩn giấu bên trong nó rất nhiều mối nguy hiểm.

Bởi vì ở trong thời gian áp chế hắn không thể sử dụng năng lực lệ quỷ một cách lung tung được.

Ngoài ra trong lúc chú ý đến tình trạng của quỷ, hắn cũng phải chú ý đến bản thân. Dù sao bình thường hắn đều dùng danh ngạch áp chế còn sót lại ở trên người của hắn. Nếu chỉ dùng nó đi đối phó với lệ quỷ trong một thời gian ngắn thì sẽ không sao. Còn trước giờ Dương Gian chưa từng thử việc dùng nó trong một quãng thời gian dài như này, nên không biết liệu nó có xảy ra chuyện gì không.

Giữa trưa ngày hôm đó.

Hồ Khải mang đến và đưa cho hắn một túi hồ sơ. Sau đó nói:

- Đội trưởng Dương, mọi chuyện có chút cổ quái.

- Sao vậy?

Dương Gian tiếp nhận lấy xấp hồ sơ, không ngẩng đầu lên nhìn mà chỉ hỏi qua một tiếng rồi bắt đầu mở ra để xem.

Hồ Khải nói:

- Tôi chỉ tìm được hồ sơ về cha của ngày thôi. Tuy nhiên phần hồ sơ này quá cũ, lượng tin tức có được không nhiều. Còn người mà đội trưởng Dương bảo là em họ Lương Viên kia, tôi không tìm thấy hồ sơ của con bé.

Dương Gian lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta.

- Không tìm được?

Hồ Khải hạ giọng nói:

- Đúng thế, không thể tìm thấy. Hoặc là nói, trong kho căn bản không có hồ sơ về người này. Tôi có thể tìm thấy hồ sơ của toàn bộ người trong thôn Mai Sơn, nhưng chỉ có mỗi con bé là không tìm thấy hồ sơ. Trong danh sách hộ khẩu của thôn Mai Sơn không hề có một ai tên là Lương Viên. Nhưng khi tôi hỏi thăm những người dân khác, bọn họ lại cho rằng trong thôn có người này.

- Cho nên tôi chỉ có thể suy đoán rằng người em họ của đội trưởng Dương không đăng ký giấy khai sinh, nên không được ghi vào trong hồ sơ. Mà là một người không có thân phận. Tuy nhiên lúc nãy tôi đã tự chủ trương, giúp con bé gia nhập vào hộ khẩu của gia đình. Đây là sổ hộ khẩu của nhà con bé, còn đây là giấy chứng nhận thân phận.

Nói xong, Hồ Khải lại đưa cho hắn một túi hồ sơ khác.

Dương Gian phất phất tay:

- Khoan, cái này thì cứ để đó từ từ tính, nó chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi. Điều mà tôi muốn biết là vì sao lại không tìm thấy hồ sơ về em họ của tôi. Sau khi sinh ra, một người sẽ được thành lập hồ sơ. Cần phải biết rằng dù là đi học mẫu giáo hay tiểu học gì gì đó thì đều có hồ sơ, tên tuổi rõ ràng mà. Sao lại có chuyện không thể tìm thấy hồ sơ ghi chép về con bé được chứ.

Hồ Khải nói:

- Đúng là như vậy. Nhưng cái tên của con bé giống như vừa được thêm vào vậy, không tìm ra được ai có tên như thế này. Còn việc con bé sinh ra như thế nào, học hành ra sao thì tôi không rõ lắm. Còn cần thêm một đoạn thời gian mới có thể điều tra ra được.

Bình Luận (0)
Comment