Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1461 - Chương 1462: Có Quyền Nổ Súng

Chương 1462: Có Quyền Nổ Súng

Điều này chứng tỏ hắn không những phát tài mà còn có địa vị rất cao.

Dương Gian lạnh lùng chỉ tay vào đám người rồi nói:

- Trước tiên hãy dẫn những người này trở về, sau đó cách ly giám sát chừng ba tháng, nửa năm gì đó. Lý do… Có liên quan đến chuyện linh dị, khả năng có dị thường.

Hồ Khải tỏ ra hơi sững sờ, nhưng chỉ một lát sau hắn ta đã hiểu được ý tứ của Dương Gian.

Tuy nhiên với lý do này của Dương Gian đúng là không có kẽ hở. Dù có báo cáo lên trên cũng chẳng ai chê trách hay có ý kiến gì. Bởi vì một khi đã liên quan đến chuyện linh dị, những người khác sẽ không có tư cách để hỏi đến, chỉ mình Dương Gian mới có đủ thẩm quyền để xử lý.

- Vâng, đội trưởng Dương, tôi đã biết.

Sau đó Hồ Khải lập tức phân phó cho cấp dưới:

- Lập tức mang toàn bộ về trông coi cho cẩn thận. Cần phải cách ly giám sát bọn họ một đoạn thời gian. Làm việc thì khách khí một chút, đừng để xảy ra mâu thuẫn. Dù sao họ cũng chỉ là người bình thường, không phải tội phạm.

Dương Gian mặc kệ người tên Hồ Khải này làm như thế nào, thứ hắn cần chỉ là kết quả.

Chỉ cần đám người mà hắn chướng mắt này biến mất khỏi tầm mắt của hắn là được.

Còn họ biến mất như thế nào, đi đâu, làm cái gì, hắn không hề hứng thú.

- Dương Gian, cậu đang làm cái gì vậy? Chúng tôi đã làm gì cậu đâu, sao cậu lại đối xử với chúng tôi như vậy?

Nhất thời có một người đàn ông trung niên tỏ ra kinh hoàng, nhưng người này ngay lập tức bị cảnh sát mang đi.

- Dương Gian, mày là cái đồ lòng lang dạ sói. Đúng là cha nào con nấy, mày chẳng khác gì cha mày cả. Mày không quan tâm đến cuộc sống của tao, tao liều mạng với mày.

Trong đó có một người đàn bà khóc lóc kêu la thảm thiết, chống đối. Bà ta cố thoát khỏi đám người, phóng về phía Dương Gian như muốn liều mạng với hắn.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, người đàn bà này đột nhiên ngã vật xuống đất, vì dường như có thứ gì đó đã túm lấy mắt cá chân của bà ta.

Dương Gian không cho phép bất cứ người nào tiếp cận đến gần chỗ của hắn và phá hư kế hoạch áp chế lệ quỷ.

Không đợi cho người đàn bà kia đứng dậy.

“Đoàng!”

Một tiếng súng vang lên.

Tiếng súng rất lớn, khiến cho những người xung quanh phải giật mình một cái.

Sắc mặt Dương Gian trở nên lạnh lùng, hắn cầm một khẩu súng lục màu vàng, chỉ lên trên trời. Sau khi bắn xong một phát, hắn mới chậm rãi đặt nó xuống bên cạnh, rồi nói:

- Ai dám gây chuyện, tôi sẽ bắn chết người đó.

Lúc này.

Toàn bộ người dân trong thôn đều trợn tròn hai mắt nhìn về phía Dương Gian.

Trời ạ.

Trong tay của Dương Gian còn có súng.

Giống như gặp phải quỷ vậy, tất cả mọi người vô ý thức lùi ra sau. Không một ai dám chen chúc lên phía trước. Nếu không phải xung quanh còn có cảnh sát thì có lẽ bọn họ đã quay đầu bỏ chạy mất tăm rồi.

Dù gan bọn họ có to bằng trời cũng không dám đi đối mặt với một kẻ đang cầm súng như vậy được. Lỡ súng bị cướp cò thì bọn họ biết phải làm sao đây, sẽ chết người thật đó.

Sự xuất hiện của tiếng súng cũng khiến cho Hồ Khải ở bên cạnh tỏ ra kinh ngạc. Bởi vì hắn ta cảm thấy trong tình huống như thế này không cần thiết phải nổ súng. Trừ phi Dương Gian còn có chuyện gì đó quan trọng hơn cần xử lý, thì hắn mới phải làm như vậy.

Vì vậy hắn ta lập tức đưa mắt quan sát xung quanh hai bên Dương Gian.

Không mất bao lâu thời gian, hắn đã chú ý đến một người đang ngồi dựa ở bên cạnh Dương Gian.

Không, đó không phải là một người, mà là một cỗ thi thể băng lãnh đang bốc mùi hôi thối. Mặc dù Dương Gian đã dùng áo che lại, nhưng hắn ta vẫn có thể nhận ra.

Thi thể?

Vì sao lúc này Dương Gian lại để một cỗ thi thể ở phía sau thùng xe?

Khoan, nếu đó không phải là thi thể, như vậy nó chính là… Quỷ.

Quỷ đang ngồi ở bên cạnh Dương Gian? Như vậy có nghĩa là mọi chuyện chưa thực sự xử lý xong, cho nên hắn mới cấm không cho người bình thường đến gần. Thậm chí hắn còn dùng một số thủ đoạn bạo lực để ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn.

- Chết tiệt.

Tâm tình Hồ Khải có chút kích động, vội vàng hô to:

- Mang toàn bộ về ngay, một tên cũng không để lại. Toàn bộ thôn tiến vào tình trạng cảnh giới, không cho phép bất kỳ một ai ra ngoài.

Một khi đã dính líu đến lệ quỷ.

Mọi việc sẽ được tăng lên thành một cấp độ khác.

Hiện tại đã không còn là một việc đơn giản như xử lý hậu quả sau chuyện linh dị nữa, không cẩn thận là lại xảy ra chuyện linh dị lần thứ hai cũng nên.

Nếu để chuyện tồi tệ đó xảy ra, thì dù Hồ Khải có từ chức mười lần cũng không đủ đền tội.

Mệnh lệnh vừa ra, cùng với tiếng súng của Dương Gian.

Toàn bộ người có ý định gây chuyện đã trở nên ngoan ngoãn.

Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ sợ.

Bởi vì ở trong tay của Dương Gian chẳng những có súng, mà hắn còn dám bắn. Điều quan trọng nhất chính là trong đám cảnh sát kia không có một ai nói gì về hành động đó của hắn cả. Dường như bọn họ không nhìn thấy, nên không biết mà xử lý. Điều này chứng tỏ cái gì?

Chỉ cần không phải là một người ngu thì đều có thể nhìn ra.

Dương Gian có giấy phép sử dụng súng, nói cách khác, hắn có quyền nổ súng.

Sau khi hiểu ra được điều này, ánh mắt của một số người khi nhìn về Dương Gian không còn sự tham lam nữa, mà thay vào đó là e ngại, thậm chí là sợ hãi. Bọn họ sợ bản thân bị Dương Gian để mắt đến. Sợ sau này bị Dương Gian trả thù. Thậm chí còn sợ bản thân không thể trở về được sau khi bị cảnh sát mang đi.

Còn việc bồi thường, không một ai nhắc đến nữa.

Hiện tại lấy được tiền hay không không còn quan trọng nữa, chỉ cần bọn họ có thể bình an vô sự là tốt rồi.

Dương Gian tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, nhìn lấy đám người bị cảnh sát đưa đi. Đối với trạng thái hiện tại của hắn, hành động này đã là nhân từ nhất đối với bọn họ rồi. Nếu là một vị ngự quỷ nhân khác, nếu bọn họ dám đứng ra nói một hai câu thôi là đã bị bọn họ làm thịt toàn bộ rồi. Dù sao hiện tại cũng có rất nhiều ngự quỷ nhân có chút vấn đề về tinh thần, nên không còn nhân tính nữa.

Bình Luận (0)
Comment