Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1460 - Chương 1461: Trị Tội

Chương 1461: Trị Tội

- Còn xin lỗi? Người nhà của cậu không có ai chết, mà nhà tôi lại có người chết. Thế mà cậu còn muốn tôi xin lỗi mấy người? Phi…

Người đàn ông trung niên hút thuốc kia lại nói tiếp:

- Dương Gian, nói một câu công đạo, chuyện này mà làm to ra thì không ai được thoải mái. Tôi biết nhà cậu giàu có, nhưng cậu có thể chiếu cố cho những người ở trong thôn một chút không? Nếu muốn thì làm như trường hợp chiều hôm qua cũng được. Bồi thường cho mỗi nhà một khoản là chuyện này coi như xong. Cậu thấy thế nào?

Dương Gian không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn thời gian đang đếm ngược ở trên điện thoại, sau đó nói:

- Chỉ còn có năm giây thôi.

- Thái độ này của cậu là có ý gì? Đừng tưởng mua được một chiếc xe ô tô là chứng tỏ bản thân hơn người. Tôi nói cho cậu biết, nếu chọc đến tôi, tôi sẽ không buông tha cho cậu dễ dàng như vậy đâu.

Người phụ nữ đang khóc rống kia khẽ cúi đầu nhặt một cục đá, sau đó đi đến bên cạnh xe của Dương Gian và đập một cú, khiến thành xe bị lõm xuống.

- Hết giờ rồi.

Dương Gian không thèm để ý đến hành vi của người kia, chỉ nói một câu sau đó thu hồi điện thoại di động.

- Mấy người sẽ không nhận được tiền bồi thường, dù chỉ một đồng cũng không nhận được. Ngoài ra tôi có đủ căn cứ để cho rằng mấy người đang lừa đảo, cưỡng đoạt tài sản của người khác. Nếu không ngại, mấy người có thể vào tù ngồi mấy tháng rồi tính sau.

Hắn không sử dụng một số thủ đoạn đặc biệt, bởi vì hắn cảm thấy những người này không đáng để cho hắn phải hao công tốn sức.

- Cậu nghĩ mình là ai mà cậu bảo ngồi tù thì chúng tôi phải ngồi tù?

Dương Gian cũng không nói nhiều, chỉ đưa mắt nhìn về phía cửa thôn.

Người mà Chương Hoa phái ra đã đến nơi, từng chiếc xe đang nối đuôi nhau vào thôn. Bọn họ chính là nhân viên phá an được cử đến.

Thật ra cái chết của mấy người dân trong giấc mơ lần này cũng có một phần trách nhiệm của Dương Gian. Nếu hắn không động đến những phần thi thể kia thì giấc mơ tối hôm nay sẽ không xuất hiện. Cũng vì điều đó cho nên trong lòng Dương Gian không phải không muốn chiếu cố mấy người dân trong thôn một chút. Dù gì hắn cũng muốn bồi thường cho họ một chút tiền, không thể đến mức cạn tàu ráo máng như vậy được.

Một nguyên nhân nữa chính là hiện tại tiền đối với hắn chỉ là con số. Mạng sống của hắn khá ngắn ngủi, nên không dư thời gian để đi xài tiền. Với lại dù hắn có sống cả trăm năm thì với lượng tài sản hiện tại, Dương Gian sẽ khó mà xài được hết toàn bộ.

Cho nên trong lòng hắn cũng nghĩ cho mấy người trong thôn được chút lợi lộc cũng tốt.

Chỉ là hành động của mấy người này quá ác liệt.

Cũng quá máu lạnh.

Người thân vừa chết lúc rạng sáng, hiện tại bọn họ còn chưa kịp tổ chức tang lễ cho người thân, chưa kịp hỏa táng, đã kéo nhau chạy qua nhà của hắn để đòi tiền bồi thường. Có thể nói hành động này của bọn họ còn máu lạnh hơn cả ngự quỷ nhân.

Ngoài ra.

Chỉ vì lợi ích của bọn họ mà kéo nhau đến nhà, làm phiền, không cho người nhà của hắn nghỉ ngơi. Ở trong mắt bọn họ, lợi ích của họ là trên hết, còn người nhà của hắn, họ coi không ra gì.

Vì vậy Dương Gian cảm thấy có chút buồn nôn khi phải nói chuyện với đám người này.

Đúng là một đám người ích kỷ, máu lạnh. Chẳng trách, mẹ của hắn lại mang theo hắn đi đến thành phố Đại Xương để sinh sống. Dù hai mẹ còn phải sống trong phòng trọ, rất khổ, nhưng không hề có ý định trở lại thôn.

Khả năng cao khi trở về còn mẹ con của hắn sẽ bị người ta châm chọc, khiêu khích cùng khinh thường.

Ở bên ngoài dù khổ một chút, nhưng ít ra mẹ con hắn còn có thể sống như những người bình thường.

Những chuyện mà Dương Gian trải qua không nhiều, nhưng phần lớn đều là chuyện linh dị. Vì vậy rất ít khi hắn giao lưu với người khác, cũng chưa từng xử lý những chuyện có liên quan đến các mối quan hệ họ hàng phức tạp như thế này. Đây là lần đầu tiên hắn xử lý. Và điều này cũng cho hắn một chút lĩnh ngộ cùng một chút suy tư.

Ngay khi nghe Dương Gian bảo là hắn sẽ không bồi thường tiền.

Đám người vốn đang xúc động bắt đầu có dấu hiệu bị mất khống chế. Nhưng khi nhìn thấy một đoàn xe chạy vào thôn thì tình hình mất khống chế này được ổn định lại.

- Là cảnh sát đến phá án.

- Nhiều xe quá, lần này bọn họ cử đến bao nhiêu người vậy?

- Chết nhiều người như này đương nhiên là một vụ án lớn rồi. Mà đã là vụ án lớn thì số lượng người đến phải nhiều.

Trong lúc mấy người dân trong thôn đang xì xào bàn tán với nhau, đoàn xe đã dừng lại ở bên cạnh bãi đất trống. Sau đó là một lượng lớn cảnh sát xuống xe. Số lượng tối thiểu cũng phải mấy chục người, nhìn qua thì thấy bọn họ còn nhiều hơn cả lượng người dân ở đây.

Đi đầu là một người thanh niên trẻ tuổi chưa đến ba mươi, trông mặt mũi khá già dặn. Người này tên là Hồ Khải, là cấp dưới của Chương Hoa, người phụ trách những vụ án đặc biệt ở khu vực này.

Khi Hồ Khải xuất hiện.

Những người dân xung quanh lập tức im lặng, không một ai dám mở miệng nói lung tung.

Dương Gian mở miệng nói:

- Cậu bị muộn so với thời gian ước định khá nhiều đó.

Hồ Khải đi đến, cúi đầu chào rồi nói:

- Đội trưởng Dương, thành thật xin lỗi. Đường vào Hương Trấn khá chật hẹp nên xảy ra kẹt xe. Vì vậy chúng tôi bị chậm trễ mất một lúc.

Mặc dù Dương Gian không biết Hồ Khải, nhưng hắn ta lại nhận ra được Dương Gian.

Ở trong nội bộ chắc chắn tư liệu về Dương Gian đã được lan truyền ra rộng rãi. Mặc dù hồ sơ thông tin của Dương Gian là tuyệt mật, nhưng không thể nào có chuyện những thành viên quan trọng lại không nhận ra hắn được.

Dương Gian nói:

- Không sao, xử lý tốt hậu quả của chuyện lần này là được. Thứ kia đã xử lý xong rồi, không cần lo gặp phải nguy hiểm.

Hồ Khải thở phào một hơi rồi nói:

- Cảm ơn đội trưởng Dương, như vậy thì tôi yên tâm rồi.

Đội trưởng Dương?

Những người dân ở trong thôn chứng kiến cảnh này thì lập tức tỏ ra sửng sốt. Trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên làm việc gì thì đúng. Lúc trước bọn họ chỉ nghĩ là Dương Gian làm ăn được, phát tài, có tiền, chứ không ngờ được là người dẫn đầu của đoàn cảnh sát này lại có thái độ cung kính đối với hắn như vậy.

Bình Luận (0)
Comment