Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1459 - Chương 1460: Bồi Thường

Chương 1460: Bồi Thường

Dưới sự dẫn đầu của Giang Diễm, toàn bộ người đều đi về phía của Dương Gian. Cô đi đến trước mặt hắn, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, giống như vừa làm sai chuyện gì đó vậy.

Dương Gian phất tay một cái.

- Leo lên xe ngồi đi.

- A.

Giang Diễm ngoan ngoãn làm theo phân phó, không một chút do dự, mở cửa xe, sau đó leo lên ngồi bên cạnh ghế lái.

Điều này chứng tỏ những việc tiếp theo không còn liên quan gì đến cô nữa. Đích thân Dương Gian sẽ tự xử lý chuyện này.

Giang Diễm vừa mới ngồi xuống, ở bên ngoài đã lập tức xuất hiện những tiếng cãi vã.

- Bác nói này Dương Gian, ngày hôm qua một người ngoài bị chết, cháu không nói không rằng bồi thường cho người ta năm trăm vạn. Hiện tại người trong thôn chết, làm sao cháu lại không chịu bồi thường tiền cho mọi người? Lúc trước người bạn gái kia của cháu cũng nói, cháu là người phụ trách ở chỗ này, chuyên xử lý những chuyện xảy ra trong khu vực. Nên hiện tại cháu cũng đừng có chối đấy nhé.

Ngay lập tức có một người bác gái nào đó mà hắn không nhận ra mở miệng nói với giọng điệu không chút khách khí.

- Đúng đó, bạn gái cậu bảo cậu là cái gì mà người phụ trách của thành phố Đại Xương gì gì đó. Hiện tại chỗ này có người chết, cậu nói xem có phải là cậu nên chịu trách nhiệm hay không?

- Thực ra chúng tôi cũng không muốn cậu chịu trách nhiệm, chỉ là chuyện này quá lớn, nên dù thế nào cậu cũng phải bồi thường.

Ánh mắt Dương Gian hơi động, nhìn về phía mấy người đang nói chuyện.

- Chỉ là bồi thường tiền? Không có chuyện gì khác?

Trong lúc nhất thời những người khác đều tỏ ra sửng sốt, dường như bọn họ không ngờ được là thái độ của Dương Gian có thể bình tĩnh như vậy. Không hề có ý định từ chối hay phản bác như những gì bọn họ tưởng tượng.

Một người đàn ông trung niên khẽ cau mày, người này rít một hơi thuốc, sau đó nói:

- Dương Gian, cậu là người ở trong thôn, nên cứ xem đó mà làm thôi. Chuyện này do cậu phụ trách, nên bồi thường như thế nào thì cứ bồi thường, không thể thiếu một xu.

Dường như người này coi việc Dương Gian phải đền tiền là một việc đương nhiên, không có gì là lạ cả.

- Đúng ra mà nói, tôi chỉ phụ trách xử lý những chuyện xảy ra, không quản lý việc bồi thường. Ngày hôm qua tôi bồi thường tiền cho người ta là vì không muốn bọn họ dây dưa mãi với em họ của tôi. Nên tôi mới bảo bọn họ xử lý riêng việc này, Hôm nay người nhà của mấy người bị chết, mấy người không nghĩ đến việc lo ma chay, chôn cất cho bọn họ, mà lại chạy đến đây đòi bồi thường. Làm như vậy có phải là hơi quá không?

Sắc mặt Dương Gian vẫn rất bình tĩnh.

Hắn cảm thấy bản thân dã đủ máu lạnh rồi, không ngờ những người này còn máu lạnh hơn cả hắn.

Người nhà mới vừa chết mà bọn họ đã nhao nhao chạy đến để đòi tiền bồi thường.

Dường như cái chết của những người kia không là gì hết, mà đó chỉ là cái cớ để bọn họ đi đòi tiền bồi thường. Hành vi cân nhắc giữa lợi ích và lý trí của bọn họ gần như đã ngang bằng với Vương Tiểu Minh.

- Dương Gian, lời này của cậu là có ý gì, có phải cậu định không bồi thường cho chúng tôi hay không?

Lời này vừa ra, những người bên cạnh lập tức tỏ ra kích động.

Người thân bọn họ đã chết rồi, nếu hiện tại mà không lấy được tiền bồi thường nữa, bọn họ không thể nào tiếp nhận nổi.

Huống hồ gì tiền bồi thường ở đây là một con số cực kỳ lớn.

- Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Giọng điệu Dương Gian vẫn lạnh lùng như cũ. Hiện tại quỷ ảnh đang nhập trong thân thể của hắn, không bị ảnh hưởng bởi tâm trạng.

- Nếu tôi muốn thì mấy người mới nhận được tiền bồi thường. Còn nếu tôi không muốn thì mấy người sẽ không nhận được dù chỉ là một xu. Đừng có hiểu sai về chuyện này như vậy. Với lại, nếu mấy người muốn cầu người khác thì nên có thái độ đi cầu xin người ta. Nhà tôi cũng không nợ mấy người cái gì cả. Ngoài ra, mới sáng sớm mà mấy người đã chạy sang nhà tôi làm ầm ỹ. Mấy người cảm thấy như vậy có quá đáng không.

- Đầu tiên, mấy người phải nói lời xin lỗi đối với mẹ tôi và Giang Diễm. Sau đó chúng ta mới bàn đến chuyện bồi thường sau.

Thái độ của Dương Gian đối với đám người rất cường ngạnh.

Xin lỗi?

Đó là chuyện mà đám người với khí thế hừng hực chạy đến để đòi tiền bồi thường không hề nghĩ đến.

- Xin lỗi cái gì mà xin lỗi? Dương Gian, nếu chuyện này không phải do cậu, thì người trong thôn sao lại chết nhiều như vậy được? Nếu muốn nói xin lỗi thì cậu phải xin lỗi nhà chúng tôi mới phải. Tất cả là do cậu cho nên lão Lưu nhà tôi mới phải chết…Ô ô ô.

Người đàn bà kia lập tức khóc nức nở, sau đó vừa chỉ tay vào Dương Gian vừa mắng mỏ.

Dương như người sai trong chuyện này chính là Dương Gian vậy.

Ở trong xe, Giang Diễm bắt đầu tỏ ra có chút lo lắng.

Điều mà cô lo lắng không phải là Dương Gian sẽ bị bọn họ làm gì, mà lo cho đám thôn dân vô tri mà lại tham lam này.

Có lẽ mấy người này căn bản không ý thức được, người nhìn như bình thường đang ngồi ở chỗ này có được thân phận, địa vị như thế nào, đồng thời sở hữu năng lực kinh khủng gì.

Nếu không phải là do Dương Gian nể tình đồng hương thì dù tích đức cả một đời bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc có thể đứng trước mặt người như Dương Gian và nói những lời đó.

Cho nên hiện tại Giang Diễm đang lo sợ những người này chọc giận đến Dương Gian.

Bởi vì một khi Dương Gian tức giận, khả năng cao hắn sẽ ra tay giết người.

- Cho mấy người hai mươi giây để nói lời xin lỗi, sau đó bàn bạc chuyện tiếp theo.

Dương Gian không để ý đến lời chỉ trích của bọn họ, chỉ cho bọn họ một đoạn thời gian khá ngắn để xin lỗi.

Đây là điều mà hắn đưa ra cho bọn họ lựa chọn.

- Dương Gian, ý của cậu là gì? Có bồi thường hay không thì nói một câu thẳng thắn đi, việc gì mà cứ vòng vo tam quốc như vậy. Hiện tại ở trong thôn náo thành bộ dạng như thế này, trách nhiệm của một người người phụ trách như cậu là rất lớn. Tối hôm qua chúng tôi đã nhìn thấy rất rõ, nếu cậu có thể xử lý xong chuyện kia sớm thì toàn bộ người trong thôn cũng sẽ bị chết như thế này đâu.

Bình Luận (0)
Comment