- Không phải, em chỉ cảm thấy người này khá quen thuộc mà thôi. Dường như trước đó em đã gặp qua ở chỗ nào rồi.
Tiểu Viên hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ suy tư.
Nhưng sau đó con bé nhanh chóng lắc lắc đầu rồi bảo:
- Nghĩ không ra, đúng là phiền toái.
"Trí nhớ đã xảy ra vấn đề?"
Dương Gian thấy bộ dạng hơi khổ sở của Tiểu Viên thì trong lòng hắn thầm nghĩ như vậy.
Ngày hôm qua người bạn của con bé là Lâm Tiểu Tịch chết, lúc đó con bé đã khổ sở, tự trách nguyên một ngày. Tối hôm qua thôn xảy ra một giấc mơ và hiện tại con bé lại trở nên hồn nhiên giống như không biết gì… Dù khả năng thích ứng của con bé có nhanh hay bị bệnh mau quên đi nữa cũng không thể nào quên nhanh như thế được. Như vậy khả năng duy nhất chính là trí nhớ của Tiểu Viên xuất hiện vấn đề.
Con bé sẽ quên một số chuyện, hoặc là nói, con bé không thể nhớ được một số chuyện có tác động mạnh vào tinh thần của con bé.
Cho nên con bé không thể nhớ được những chuyện như người thân hay bạn bè bị chết, vì vậy con bé sẽ không đau đớn, khổ sở.
Dương Gian an ủi con bé:
- Không nghĩ ra được thì thôi, không cần nghĩ nữa. Sau này em cũng không cần đi mua dao, cũng không phải mặc áo mưa, bởi vì giấc mơ kia đã kết thúc rồi. Nếu không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra thì từ này trở về sau nó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
- Là như vậy sao?
Tiểu Viên lại đang cúi đầu suy từ chuyện gì đó.
Có rất nhiều chuyện con bé không thể nghĩ ra, dường như con bé đã bỏ qua thứ gì đó rất quan trọng, nhưng lại giống như không có thứ gì cả.
Dương Gian lại nói:
- Em đừng có đụng vào cỗ thi thể này, hãy cách nó xa xa một chút, nó rất nguy hiểm.
- Ừm, được rồi.
Tiểu Viên lại nhảy xuống khỏi thùng xe, sau đó vừa cười vừa nói:
- Nếu anh không bận việc gì thì đi câu cá với em đi, hình như trước giờ em chưa từng câu cá lần nào.
"Câu cá?"
Dương Gian giật mình, hắn không nghĩ ra được là tại sao Tiểu Viên lại đột nhiên đưa ra cho hắn một yêu cầu cổ quái như vậy.
Lại nói, hiện tại đang là mùa đông, đi câu cá không sợ lạnh hay sao?
Dương Gian nói:
- Hiện tại anh bận lắm, không đi được. Nếu em muốn đi câu thì chờ mấy ngày nữa. Sau khi anh làm xong chuyện, anh sẽ đi câu với em.
Lúc này, Tiểu Viên lại thay đổi chủ ý.
- Không cần, hiện tại em lại không muốn đi câu cá nữa, hì hì, cảm ơn anh nhé, anh họ.
Loại biến hóa đột ngột như vậy khiến cho Dương Gian có chút rối rắm vì không thể hiểu nổi.
Tuy nhiên, ngay lúc này, điện thoại di động của hắn chợt đổ chuông.
Nhìn lướt qua tên trên màn hình, người gọi là Giang Diễm,
Bình thường Giang Diễm sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho hắn. Dù sao trước đó Dương Gian cũng từng nói qua, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đang ở trong tình trạng phải đối mặt với chuyện linh dị, cho nên trừ phi gặp phải chuyện gì đặc biệt quan trọng, nếu không đừng gọi cho hắn.
Cũng chính vì vậy, cho nên dù là chuyện của công ty, hay là toàn bộ tài sản như tiền, vàng, … Dương Gian đều bàn giao cho Giang Diễm quản lý, kẻo cứ hở một cái là lại có người gọi điện tìm hắn, như vậy sẽ rất phiền phức.
- Có chuyện gì không?
Dương Gian bắt máy.
- Dương Gian, cậu đang ở đâu vậy? Tôi bị người trong thôn vây lại rồi. Hiện tại tôi không biết nên làm gì mới phải. Tôi nghĩ chuyện này chỉ có mình cậu mới xử lý được thôi. Cậu mau trở về đi…
Giang Diễm nói, trong giọng nói của cô có kèm theo sự lo lắng và ủy khuất.
Sau khi nghe Giang Diễm kể lại mọi chuyện, Dương Gian mới hiểu được.
Thực ra cũng chẳng có chuyện gì gọi là đại sự hết.
Chỉ là chuyện bồi thường tiền mà thôi.
Hôm qua, khi Lâm Tiểu Tịch chết, Dương Gian đã rất hào phóng khi bồi thường cho người nhà của con bé năm trăm vạn. Kết quả là tối ngày hôm qua, ở trong thôn chết rất nhiều người.không biết là ai là người dẫn đầu mà vừa mới sáng sớm người dân đã kéo nhau sang nhà Dương Gian đòi tiền bồi thường.
Dương Gian rời khỏi nhà từ tối hôm qua, nên không ai nhìn thấy hắn. Vì vậy bọn họ liền vây Giang Diễm và mẹ hắn để đòi tiền bồi thường.
Con số năm trăm vạn kia đã đủ khiến cho không ít người phải đỏ mắt.
Lại thêm người chết là người thân của bọn họ nên tâm trạng có chút kích động, vì vậy Giang Diễm trở thành nơi bọn họ phát tiết.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Dương Gian vẫn rất bình tĩnh, chỉ nói:
- Tôi biết rồi, hiện tại tôi đang ở chỗ đậu xe, cô bảo bọn họ đến đây đi.
Giang Diễm lập tức có cảm giác như trút được gánh nặng ở trên lưng.
- Được, được rồi.
Sau đó, Dương Gian lại gọi điện thoại cho Chương Hoa:
- Alo, Chương Hoa hả, là tôi, Dương Gian đây.
- Tôi nghe, đội trưởng Dương, có nhiệm vụ gì hay sao?
Ở đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói của Chương Hoa.
Dương Gian nói:
- Lúc trước Giang Diễm hẳn là đã gọi cho cậu rồi đúng không. Hiện tại chuyện của thôn Mai Sơn cũng sắp xong rồi. Người của cậu lúc nào thì đến nơi, lúc này còn có chút việc cần đến người của cậu xử lý.
Chương Hoa nói:
- Tôi đã sai Tiểu Hồ đi qua xử lý rồi. Hiện tại xe của bọn họ đang trên đường đến. Khoảng chừng mười mấy phút nữa hẳn là đến nơi. Đội trưởng Dương, có cần tôi qua đó không?
Dương Gian nói:
- Không cần, bảo với người của cậu là mang thêm ít người nữa là được. Chỗ này chết hơi nhiều người, nên xảy ra chút xung đột.
Chương Hoa trả lời:
- Được rồi, tôi sẽ báo cho bọn họ. Đội trưởng Dương, còn có chuyện gì cần phân phó nữa không?
- Được rồi, cứ thế đã. Có việc tôi sẽ liên lạc sau.
Dương Gian không nói nhiều lời, lập tức cúp điện thoại.
Đến lúc này hắn đột nhiên phát hiện ra Tiểu Viên vừa đứng ở chỗ này đã biến mất đâu không thấy. Không biết con bé đã rời đi từ lúc nào nữa, hiện tại không thấy đâu cả.
Đi rồi sao?
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.
Người em họ này của hắn còn có một bí mật nào đó. Những vết máu bầm tím hay là thi ban ở trên người chính là chứng cứ tốt nhất.
Chỉ là hiện tại hắn còn phải xử lý con quỷ này, không có thời gian đi điều tra về con bé.
Một lát sau.
Xung quanh chỗ này xuất hiện rất nhiều bóng người.