Lúc này cái bóng bên trong nước đang cố gắng chui ra ngoài.
Hiện tại Dương Gian đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở trên xe nên không hề phát hiện ra. Hắn cho rằng chuyện linh dị đã kết thúc, ngoại trừ cỗ thi thể ở bên cạnh hắn ra, không còn con quỷ nào khác nữa. Dù sao trước đó hắn cũng đã điều tra qua khu vực thôn nhỏ này không ít lần rồi.
Nhưng bóng dáng quỷ dị kia đã bắt đầu xuất hiện ở trong thế giới thực.
Lúc này, nó đã nhô được hơn phân nửa đầu ra khỏi mặt nước, lộ ra hai con mắt tĩnh mịch, không có thần thái, ảm đạm vô quang, giống như người chết.
Nhưng đôi mắt này lại đang khẽ chuyển động, nhìn về phía Dương Gian đang ngồi ở bên cạnh.
Loại thăm dò này đủ để khiến cho người ta phải cảm thấy rùng mình.
Đây đương nhiên là một con lệ quỷ.
Từ trong nước, không, có lẽ nước chỉ là thứ giúp người khác nhìn thấy quỷ mà thôi, còn nó đang từ một chỗ nào đó xâm nhập vào hiện thực.
Quỷ vẫn tiếp tục lộ diện, không hề dừng lại. Theo thời gian trôi qua, bộ dạng của nó càng lộ ra rõ ràng hơn.
Ban đầu chỉ là một chút đỉnh đầu với mái tóc đen nhánh, sau đó là nửa cái đầu và đến bây giờ nó đã lộ ra gần hết một cái đầu rồi. Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa là toàn bộ khuôn mặt của quỷ sẽ được lộ diện, sẽ thành công xâm nhập đến thế giới này. Đến lúc đó nó sẽ gây ra chuyện như thế nào thì không ai có thể biết được.
Là người bị quỷ để mắt đến, nhưng hiện tại Dương Gian vẫn không hề hay biết gì.
Bởi vì hắn không hề cảm nhận được chút xíu dị thường, cũng không nghe thấy tiếng động nào cả.
Không.
Không phải là hắn hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh.
Bất chợt.
Dương Gian đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to hai mắt, quay đầu nhìn về phía cửa thôn. Hai con mắt của hắn hơi đỏ, giống như đang phát ra ánh sáng màu đỏ vậy, khiến cho người ta cảm thấy khá quỷ dị.
Ở trên con đường nhỏ đi vào thôn, một bóng người màu đen đang đứng yên tại chỗ, nhìn về phía này.
Người này đang mặc áo mưa, đội mũ trùm kín đầu, đứng yên trong cơn mưa tầm tã, trong tay cầm một thứ gì đó phản quang sáng ngời.
Cách ăn mặc này giống như mấy tên côn đồ muốn đi đánh người vào buổi tối, cũng giống như mấy tên tội phạm giết người vậy.
Dương Gian thu hồi sự cảnh giác, nói với giọng điệu quan tâm:
- Tiểu Viên, trò chơi nằm mơ kia kết thúc rồi. Hiện tại em nên trở về ngủ đi. Bên ngoài mưa lớn lắm, dù không bị ướt nhưng cũng dễ sinh bệnh lắm đó.
- Anh họ? Sao anh lại ở chỗ này?
Đầu tiên Tiểu Viên hỏi hắn với giọng điệu có chút nghi hoặc, nhưng sau đó lại bật cười hì hì.
Dường như con bé đã bị mất trí nhớ nên không biết rằng lúc sáng nó đã gặp Dương Gian ở chỗ này rồi.
- Anh vẫn ở chỗ này từ sáng đến giờ mà. Ngược lại là em, trên người em xảy ra chuyện gì hay sao?
Dương Gian hơi nhíu mày, không hiểu sao trong đầu hắn hiện ra phần hồ sơ lúc chiều.
Mấy chục năm trước, có một người giống như đúc với Tiểu Viên, khả năng hai người chính là một.
Là một thứ được tạo nên từ lực lượng linh dị? Hoặc là do hắn quá đa nghi?
Không ai biết.
Bởi vì người biết rõ chân tướng đã chết.
Nhưng Dương Gian cảm thấy, hắn không nên đi khai quật thêm về quá khứ của Tiểu Viên. Hắn chỉ cần biết đây là người em họ của hắn và con bé còn sống là được rồi. Đồng thời con bé còn sống rất tốt.
Mặc dù trí nhớ đã xảy ra vấn đề, nhưng như vậy con bé sẽ không hề phải đau khổ vì buồn phiền, có thể quên đi những chuyện bị thương, quên đi những thứ khủng khiếp, có lẽ đây lại là một chuyện cực kỳ tốt ở trong thời đại như thế này.
Tiểu Viên đi đến, vừa đi con bé vừa nói:
- Em đang đi tìm một người, nó không xuất hiện vào ban này, chỉ khi đêm xuống nó mới chịu xuất hiện.
Dương Gian hỏi.
- Nó? Nó là ai, ở đâu?
Cách nói chuyện của người em họ này là như vậy, không đầu không đuôi, giống như đang nói mò vậy.
Tiểu Viên nói:
- Không biết. Nên em mới đi tìm nó đây.
Dương Gian nói:
- Nếu tìm không thấy thì về nhà ngủ đi, hiện tại cũng muộn rồi, trời lại mưa to nữa, em không nên ra ngoài. Vả lại ngày hôm nay em không cần phải giết ai hết, ném con dao đó đi. Từ nay trở về sau em cứ sống một cách bình thường là được.
Thực lòng hắn cũng hy vọng người em họ của hắn có thể rời xa chuyện linh dị, trở lại cuộc sống như một người bình thường.
Nhưng em họ của hắn dường như không nghe thấy, con bé vẫn tiếp tục đi về phía này.
Ngay khi Tiểu Viên đang đi đến gần.
Chiếc đầu người đang trồi lên trên mặt nước ở dưới chân Dương Gian bắt đầu xuất hiện dị thường. Nó đang giãy dụa, nó muốn đi ra ngoài, nhưng thân thể vẫn còn chìm trong nước, nên nó chưa thể thoát ra ngoài ngay được.
Nhưng không vì vậy mà con quỷ này khôi phục lại sự bình tĩnh lúc trước.
Mà ngược lại, con quỷ này càng giãy dụa một cách kịch liệt hơn. Thân thể nó dần dần xuất hiện, nhưng bộ dạng của nó không được đầy đủ. Nó giống như một hình bóng ở dưới nước, khá mộng ảo, không được chân thực và dường như nó có thể biến mất bất cứ lúc nào.