Dương Gian thấy Tiểu Viên đang tiến về phía này, sau đó nhìn về phía cỗ thi thể đang bị áo đậy ở bên cạnh, liền vội vàng đưa ra lời cảnh cáo.
- Dừng lại, không được tới gần anh. Trạng thái hiện tại của anh rất đặc biệt, không muốn bị người khác quấy rầy. Mặc kệ người đó có là người mà anh tin tưởng hay không tin tưởng đi nữa thì cũng phải duy trì một khoảng cách nhất định đối với anh. Nếu không anh sẽ phải làm ra một số chuyện không tưởng vì đề phòng mất.
Vừa nói, ánh mắt hắn vừa nhìn chằm chằm vào Tiểu Viên.
Đây không phải là lời uy hiếp, mà là lời nhắc nhở.
Một khi để cho cỗ thi thể này thức tỉnh, con quỷ bên trong giấc mơ sẽ có thể xâm nhập vào trong hiện thực, khi đó nó sẽ tạo ra một số biến hóa kinh khủng nào đó không ai biết.
Tiểu Viên lập tức dừng lại, sau đó hỏi hắn với giọng điệu tò mò:
- Anh họ, mắt anh bị sao vậy? Có phải tối hôm qua anh thức suốt đêm nên giờ nó mới đỏ như vậy hay không?
Thực ra không phải do hai mắt của Dương Gian đỏ, mà là phía dưới nhãn cầu có biểu hiện giống như bị tụ máu, nên đỏ bừng, thậm chí còn phát ra ánh sáng màu đỏ. Lúc ban ngày vì ánh sáng xung quanh nhiều nên không thấy rõ, nhưng hiện tại đang là ban đêm nên ánh mắt của hắn trở nên khá nổi bật.
- Là do nó bị mắt quỷ ăn mòn… Đây chỉ là chút chuyện nhỏ đối với anh mà thôi, em không cần để ý đến. Hiện tại em nên trở về nhà đi, ngoan, nghe lời anh.
Hắn biết bản thân đã bị mắt quỷ ăn mòn khá sâu, nên chỉ cần không áp chế nó một đoạn thời gian thôi là biểu hiện về việc ăn mòn của mắt quỷ sẽ xuất hiện. Ngoài ra thi thoảng lực lượng linh dị của mắt quỷ sẽ không nhận khống chế, tự động tiết lộ ra ngoài. Hiện tại có đôi khi ánh mắt hắn tỏa ra ánh sáng màu đỏ, giống như chúng đang sắp sửa bị mắt quỷ thay thế vậy.
Chỉ khi nào hắn thu hồi danh ngạch áp chế của bàn tay quỷ và dùng cho mắt quỷ, hiện tượng này mới biến mất.
- Là như vậy à? Nhưng em cũng không hiểu nhiều lắm. Tuy nhiên hiện tại em không muốn về nhà, em muốn đi tìm nó.
Tiểu Viên vẫn cực kỳ cố chấp, không chịu làm theo lời của hắn.
Bóng dáng gầy guộc mặc áo mưa, đứng trong cơn mưa, để lộ ra vẻ cô độc cùng quỷ dị của nó.
Nếu là người bình thường, nửa đêm nửa hôm người ta sẽ không mặc như thế này rồi đi dạo lung tung như vậy đâu.
Dương Gian nói:
- Nhưng ngay cả em cũng không biết là bản thân đang tìm ai mà.
Tiểu Viên hơi ngây ngốc một chút, ánh mắt của con bé hơi mờ mịt, dường như đang suy nghĩ, lại giống như đang ngẩn người. Phải một lúc sau, con bé mới chỉ tay vào chỗ bên cạnh Dương Gian rồi nói:
- Đó chính là người em muốn tìm.
- Anh?
Dương Gian hơi lặng người một chút.
Tiểu Viên nói:
- Không phải anh đâu, là người ở phía sau lưng anh kìa.
Ánh mắt Dương Gian hơi động:
- Thứ em muốn chính là cỗ thi thể này? Nhưng hiện tại nó đã chết, với lại có anh ở đây nó sẽ không thể nào tỉnh lại được, em không cần lo lắng.
Xem ra người em họ này của hắn vẫn không thể yên lòng về con quỷ?
Dù sao hai bên cũng giao thủ với nhau không ít lần rồi, đã trở thành kẻ địch một mất một còn, nên việc nó muốn xử lý cho xong con quỷ này cũng là điều đương nhiên.
Tiểu Viên khẽ nâng mặt lên, sau đó nói:
- Không phải, không phải. Anh họ, anh thật là ngốc, không phải người ở trong xe đâu, là người đang nấp ở phía sau xe kia kìa. Không phải hiện tại nó đang nhìn chằm chằm anh hay sao? Ở phía xa xa em đã nhìn thấy nó rồi, thế mà anh cách nó gần như vậy lại không nhìn thấy. Hình như nó muốn giết chết anh đấy. Thế nhưng khi em muốn giúp anh thì anh lại còn đi ngăn cản người ta.
Cái gì?
Nghe con bé nói như vậy, Dương Gian đột nhiên giật mình.
Bên cạnh hắn còn có người?
Chỉ trong nháy mắt.
Dương Gian lập tức nhảy ra khỏi xe, tuy nhiên bàn tay kia vẫn nắm chặt lấy cỗ thi thể kia, duy trì áp chế. Sau đó hắn lập tức quay đầu nhìn về phía con bé chỉ.
Không hề có bất kỳ ai.
Chỉ có những hạt mưa to từ trên trời rơi xuống xối thẳng vào người của Dương Gian.
- Không có ai?
Ánh mắt Dương Gian quét qua xung quanh, nhưng không hề phát hiện ra một ai. Sau đó vì ổn thỏa hắn lại mở ra mắt quỷ để quan sát một lần nữa xem sao.
Ngoại trừ việc có thể bỏ qua bóng đêm cùng mở quỷ vực ra, mắt quỷ vẫn còn có một loại năng lực khác nữa.
Đó là nhìn thấy quỷ.
Một số con lệ quỷ có thể ẩn nấp hay không có thân hình mà người bình thường không thể nhìn thấy, nhưng mắt quỷ lại có thể.
Ở bên trong tầm mắt của mắt quỷ.
Dương Gian đột nhiên phát hiện ra manh mối.
Trên thành xe lưu lại một chút dấu vết, có hình hai bàn tay. Dấu vết này khác với những giọt nước đọng lại trên thành xe, giống như lúc trước đang có một thứ gì đó đặt tay vào chỗ này.
Đây chính là dấu vết mà quỷ lưu lại.
Nếu hắn không mở mắt quỷ ra thì sẽ rất khó nhìn ra loại dấu vết như thế này.
"Tiểu Viên nói không sai. Đúng là ở bên cạnh mình có thứ đồ gì đó… Nhưng sao có thể được chứ, rõ ràng mình đã thoát khỏi giấc mơ, cũng đang áp chế cỗ thi thể này. Từ đầu đến cuối cỗ thi thể này chưa hề tỉnh lại dù chỉ một lần thì sao tập kích hắn được. Chẳng lẽ ở trong thôn còn có con lệ quỷ khác nữa?"
"Không, khả năng này rất nhỏ."
Dương Gian không tin trong thôn còn có thêm một con quỷ, hắn chắc chắn chỉ có một con quỷ mà thôi.
Ngoại trừ điều này ra vẫn còn có một trường hợp khác, đó là chỉ có một con quỷ, nhưng chưa hẳn nó chỉ có một loại năng lực.
- Hiện tại thứ này đang ở đâu vậy?
Dương Gian quay người nhìn về người em họ đang đứng trong mưa và hỏi.
Tiểu Viên hết nhìn đông lại tới nhìn thấy, giống như không thèm quan tâm đến, thậm chí còn không trả lời câu hỏi của Dương Gian.
Đối với người khác mà nói, loại thái độ này của con bé dường như rất vô lễ. Nhưng Dương Gian lại biết, con bé đang tìm kiếm thứ gì đó. Chỉ là nó quá tập trung vào việc tìm kiếm, nên không để ý đến hắn.
"Nó đang ở xung quanh đây sao?"
Trong lòng Dương Gian khẽ trầm xuống, hắn bắt đầu quan sát bốn phía. Nhưng hắn không nhìn thấy gì, mắt quỷ cũng vậy, không bắt gặp bóng dáng nào hết.
Mắt quỷ của hắn có thể nhìn thấy dấu vết lệ quỷ lưu lại, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của quỷ.
Tiểu Viên đột nhiên chỉ tay vào sau lưng của Dương Gian rồi nói:
- Hình như… Ở sau lưng anh.
Hả?
Dương Gian nhanh chóng quay đầu ra sau.
Ánh mắt hắn khẽ liếc qua, không biết có phải là ảo giác hay không mà hắn nhìn thấy một người đứng phía sau lưng hắn. Không, đây dường như không phải người, mà là bóng của hắn, bởi vì nó giống với hình dạng của hắn, thậm chí có thể nói là giống y như đúc.
Nhưng cái bóng này lại tự có động tác riêng của nó.
Một thứ có hình dạng giống cánh tay phản chiếu ở trong mưa, nó khá mơ hồ, không rõ, giống như không hề tồn tại ở trong hiện thực.
Nhưng Dương Gian có thể cảm nhận được sự âm lãnh truyền ra từ cánh tay này.
Giống như những giọt nước mưa băng lãnh rơi vào người của hắn vậy. Cái lạnh khiến cho lỗ chân lông phải co lại, thậm chí người ta còn phải giật mình.
Quỷ!