Hắn vừa đứng trong mưa thì hình bóng quỷ dị, mờ ảo lập tức xuất hiện.
Dương Gian nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn một cách đột ngột. Quỷ cách hắn cực kỳ gần.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đó.
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên.
Một viên đạn bay xuyên qua làn mưa, đánh trúng vào hình bóng mờ ảo, quỷ dị kia.
Dương Gian ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của con quỷ nổ tung, nhưng không có máu tươi chảy ra, mà chỉ có huyết nhục vương vãi.
Huyết nhục bắn tung tóe trở nên mờ ảo, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Nhưng hình bóng kia không ngã xuống đất.
Đôi mắt trên khuôn mặt vặn vẹo kia vẫn chìn chằm chằm về phía Dương Gian. Một ánh mắt cực kỳ âm độc, âm ngoan, đáng sợ.
Dường như con lệ quỷ này đang tức giận, rất tức giận.
Nó muốn giết chết Dương Gian.
Nhưng chào đón nó lại là một tiếng súng khác xuất hiện.
Ở bên trong giấc mơ không có thứ vũ khí này, nhưng ở trong thực tế lại có. Việc nó xâm nhập vào thực tế cũng có nghĩa là nó đã từ bỏ đi ưu thế lớn nhất của nó.
Việc này cũng chẳng khác gì nó đang đi tìm chết vậy?
Chẳng lẽ nó không biết xã hội hiện giờ có rất nhiều loại vũ khí cường đại hay sao?
Tiếng súng thứ hai vang lên, quỷ lại bị bắn trúng.
Nó đang ở bên trong môi giới, nên không thể nào tránh né phản kích của Dương Gian.
Ở trong cơn mưa, lồng ngực của con quỷ giống như bị xé ra một đường.
Nhưng vẻ mặt của Dương Gian vẫn rất bình tĩnh, không có biểu hiện gì, hắn cứ thế bóp cò, đến khi bắn sạch băng đạn thì mới thôi.
Cuối cùng, bóng mở ở trong cơn mưa đã biến mất.
Thậm chí Dương Gian còn nhìn thấy được tình cảnh con quỷ này ngã xuống đất.
Nhưng mọi chuyện cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Cuối cùng hình bóng kia cũng đã biến mất.
Tập kích của con quỷ ngày đầu tiên đã thất bại. Nó bị Dương Gian dùng súng bắn chết tươi.
Đây có lẽ là một con lệ quỷ duy nhất chết một cách ủy khuất như vậy sau khi mới khôi phục lại.
Mặc dù nó không phải là ngọn nguồn, nhưng việc bị một món vũ khí bình thường xử lý đã là điều không thể tin.
- Mấy người trở về nghỉ ngơi đi, mọi chuyện ở chỗ này xong rồi.
Dương Gian đưa khẩu súng lục cho hai người kia.
- Vâng, đội trưởng Dương, nếu có gì cần ngài cứ gọi cho chúng tôi.
Hai người này cũng có chút hãi hùng, kinh sợ.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng là Dương Gian bắn súng vào không khí?
Nhưng vừa nãy bọn họ có lén lút dùng đèn pin chiếu qua chỗ kia, thì đột nhiên phát hiện ra ở chỗ đó có một bóng người đáng sợ. Bóng người này không phải người sống, mà giống với ác quỷ hơn. Quỷ đã xuất hiện ở đó, hơn nữa còn có thể hành động.
Thôn này đáng sợ đến vậy sao?
Trong lòng hai người không thể nào bĩnh lại nổi, có lẽ tối hôm nay cả hai không thể nào ngủ yên.
Dương Gian nói:
- Mấy người có thể yên tâm được rồi, không còn việc gì nữa đâu.
Một trong hai người cố nặn ra vẻ tươi cười và nói:
- Hi vọng mọi chuyện đều bình an.
Lúc này Tiểu Viên mới đi đến, con bé ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng dao chọc chọc vào vũng nước rồi nói:
- Thứ này chết thật rồi, không có động tĩnh nào nữa. Anh họ, thứ vũ khí trong tay anh là vũ khí gì vậy, tiện lợi hơn rất nhiều so với dùng dao. Nếu em mà có thứ này thì mỗi ngày em có thể truy sát nó rất nhiều lần, không cần phải lái xe đâm nó nữa.
Dường như trong trí nhớ của con bé không hề có khái niệm về súng ống, hoặc là con bé từng biết đến, nhưng lại quên mất.
Dương Gian không trả lời con bé, hắn chỉ ngửa mặt lên nhìn trời.
Mặc dù quỷ đã bị giết chết.
Nhưng đó chỉ là một trong số rất nhiều ngày của quỷ mà thôi. Hắn không biết liệu có còn con quỷ ngày thứ hai, ngày thứ ba thông qua môi giới để xâm nhập vào thực tế và tấn công hắn nữa không.
Vì vậy cách duy nhất để tránh điều đó chính là loại bỏ môi giới.
Tối thiểu trước khi cỗ thi thể kia hư thối quá một nửa, hắn không được phép tiếp xúc đến nước, cũng không tiếp cận đến ao hồ gì đó.
Mà hiện tại, dường như trận mưa này không muốn ngừng, vẫn tiếp tục mưa xối xả.
- Hôm nay mưa thế là đủ rồi, dừng ở đây đi.
Vốn Dương Gian đang ngửa cổ lên nhìn trời, đột nhiên con mắt quỷ trên trán hắn khẽ lóe lên một cái.
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng màu đỏ đậm như máu bao phủ toàn bộ bầu trời. Phạm vi bao phủ cực lớn, gần hết toàn bộ ngôi làng. Thậm chí là chỗ cách ngôi làng mấy chục cây số cũng bị bao phủ ở bên trong thế giới màu đỏ. Hành động này của hắn khiến cho rất nhiều người bình thường chú ý đến. Lúc này bọn họ đều đang ở nhà xem ti vi, ăn cơm tối, cho nên rất nhiều người nhìn thấy ánh sáng màu đỏ lóe lên ngoài cửa sổ.
Ánh sáng màu đỏ này khá bắt mắt, đồng thời dường như nó không hề có giới hạn chiếu sáng vậy.
Ánh sáng màu đỏ xuất hiện rất nhanh, nhưng đồng thời nó đi cũng nhanh.
Chỉ trong nháy mắt toàn bộ ánh sáng màu đỏ đã biến mất.
Ngay khi nó biến mất, toàn bộ mây đen và mưa ở trên bầu trời cũng biến mất theo. Hiện tại bầu trời chẳng khác gì bầu trời đêm của mùa hè, quang đãng với vô vàn những vì sao và ánh trăng sáng vằng vặc.
Mưa, đã không còn nữa.
Không chỉ là nước mưa ở trên bầu trời, mà toàn bộ nước đọng ở dưới mặt đất cũng đã biến mất sạch sẽ.
- Sau này nếu muốn mưa to như vậy thì phải xem tâm trạng của tao như nào.
Sắc mặt Dương Gian cực kỳ lạnh lùng, thờ ơ.
Dùng quỷ vực để xua tan cơn mưa.
Hành động xa xỉ này có lẽ chỉ có loại ngự quỷ nhân đỉnh phong như Dương Gian mới làm.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Không mưa nữa.
Hai người cảnh sát kia còn chưa đi được bao xa lập tức tỏ ra sửng sốt. Trong lòng khá nghi hoặc về chuyện này, vì vậy bọn họ lập tức quay đầu nhìn về phía Dương Gian. Vốn dĩ bọn họ định hỏi Dương Gian xem chuyện này là chuyện gì, dù sao nó cũng quá khác thường. Vừa nãy còn mưa rất to mà hiện tại đã tạnh một cách đột ngột, hơn nữa nước xung quanh còn biến mất sạch.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy ở trên trán của Dương Gian đang có một con mắt tỏa ra ánh sáng màu đỏ tươi. Hơn nữa con mắt này không nhìn về phía bọn họ, mà đang nhìn lên trời.
Dường như nó đang muốn nói cho bọn họ biết, chuyện vừa rồi có liên quan đến con mắt này vậy.
Trong lúc nhất thời.
Cả hai người cảnh sát đều cảm thấy một sự sợ hãi không tên.
Người này lại có thể làm được cả những chuyện như vậy?
Có thể thay đổi thời tiết của cả một khu vực?