Con quỷ trong giấc mơ ngày đầu tiên đã xâm nhập được vào thực tế, nhưng nó đã bị Dương Gian dùng súng bắn chết tươi.
Một cái chết cực kỳ ủy khuất.
Mặc dù cái chết này của nó không ảnh hưởng gì đến ngọn nguồn, nhưng ít ra hắn cũng đã hóa giải được lần tập kích này của quỷ.
Với lại, vì đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Nên Dương Gian đã dùng đến quỷ vực để thay đổi thời tiết của toàn bộ khu vực xung quanh đây. Khiến cho cơn mưa biến mất, mây đen tiêu tán. Chỉ trong nháy mắt, một bầu trời âm u, mù mịt bỗng trở nên quang đãng, sạch sẽ, không hề có dù chỉ là một chút mây. Bầu trời lại xuất hiện vô vàn những vì sao và ánh trăng sáng vằng vặc như những đêm hè.
Dương Gian đứng yên tại chỗ, mặt hắn hơi trầm xuống khi hắn cảm nhận được sự xao động của con quỷ trong thân thể.
Không có bàn tay quỷ duy trì cân bằng, nên dù chỉ mới sử dụng quỷ vực có một lần mà mắt quỷ của hắn đã bắt đầu xuất hiện phản ứng. Nếu hiện tại mà hắn mở ra tầng quỷ vực thứ sáu thì có lẽ mắt quỷ sẽ khôi phục lại ngay lập tức.
Tuy nhiên, mọi chuyện cũng không có bết bát đến mức như vậy.
Bóng màu đen ở phía sau lưng hắn dần dần biến mất. Nó lại nhập vào trong thân thể của hắn một lần nữa.
Sau đó hiện tượng dị thường này cũng dần ổn định lại.
Sự cân bằng ở trong người hắn cũng không yếu ớt như vậy. Trong trường hợp không có một danh ngạch áp chế, nếu hắn không dùng đến mắt quỷ, thì có thể duy trì tình trạng này được một đoạn thời gian tương đối dài.
- A, nước không còn nữa?
Tiểu Viên ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng con dao gọt hoa quả ở trong tay chọt chọt vào chỗ vừa có vũng nước đọng lúc nãy.
Dường như con bé biết được nước là môi giới, nhưng năng lực nhận biết này của con bé giống như một loại bản năng hơn. Cho nên con bé không thể nào nói cho Dương Gian biết được. Đồng thời loại bản năng này khiến cho con bé làm ra một số hành động cổ quái.
Dương Gian nói:
- Không còn nước nữa đâu, với lại ngày hôm nay trời sẽ không mưa. Con quỷ vừa nãy cũng đã bị anh xử lý. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì từ này trở về sau thôn sẽ không có biến động nào nữa.
- Được rồi, hiện tại cũng muộn rồi. Anh còn phải gác đêm ở chỗ này nữa. Tiểu Viên, em về nhà nghỉ ngơi đi.
Hắn nhìn về phía con bé.
Hiện tại bản thân hắn không thể nào biết được thân phận thực sự của con bé là gì.
Là Dương Viên Viên đã bị chết đuối từ mấy chục năm trước, hay là Lương Viên, em họ hiện tại của hắn. Hoặc con bé là cả hai người, cũng có thể không phải cả hai. Mà có thể lai lịch của con bé còn ly kỳ hơn thế nữa.
Bởi vì con bé có dính líu với người cha đã chết của hắn.
Hiện tại nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy dường như đoạn ký ức trong giấc mơ của cha hắn đang cố tình giấu diếm sự tồn tại của Tiểu Viên. Không phải cha hắn không biết về con bé, mà là không muốn nói.
Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn về phía Dương Gian, khẽ nghiêng nghiêng đầu, dường như đang tự hỏi điều gì đó.
Nhưng ánh mắt của con bé lại để lộ ra vẻ mờ mịt, không giống với biểu hiện đang suy nghĩ.
- Hì hì, hình như em có hơi buồn ngủ thật. Vậy hôm nay em không tìm anh họ chơi nữa. Đầu em có hơi đau một chút, em về ngủ đây.
Tiểu Viên sờ sờ đầu, dường như con bé cảm thấy không được thoải mái.
Dương Gian gật đầu nói:
- Được rồi, em nên về nghỉ ngơi một chút đi.
Nhìn lấy Tiểu Viên đang sờ sờ đầu, sau đó rời đi, trong lòng hắn có chút suy tư.
Cô em họ này của hắn rất đặc biệt, không giống quỷ… Nhưng cũng chẳng giống người.
Cho nên nhằm đảm bảo không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Hắn sẽ không cho phép con bé tiếp cận với cỗ thi thể này. Hiện tại kế hoạch đã bắt đầu, nên không thể để nó xảy ra sai sót được.
"Tiếp tục chờ đợi."
Một lần nữa, Dương Gian ngồi xuống cốp xe. Từ đầu đến cuối bàn tay bên kia của Dương Gian vẫn túm lấy cỗ thi thể, không hề buông lỏng dù chỉ một lần. Hiện tại mức độ hư thối của cỗ thi thể này đã khá nghiêm trọng, tỏa ra một mùi thi thể hôi thối nồng nặc. Khiến cho người ta khó mà chịu đựng nổi. Tuy nhiên đó là đối với người khác, còn Dương Gian dường như đã quen với mùi này nên hắn không cảm thấy gì.
Ngay lúc này.
Tiểu Viên cảm thấy đầu nó càng ngày càng đau. Con bé ôm đầu từ từ đi vào trong thôn, dựa theo trí nhớ mò về nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng mới đi được nửa đường, con bé đột nhiên dừng lại.
Nó cứ thế đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Đầu con bé đột nhiên hết đau, sắc mặt khẽ thay đổi, trên mặt xuất hiện một nụ cười như có như không, vừa quỷ dị, vừa khó hiểu. Khác xa với bộ dạng ngây ngô lúc trước.
- Dương Gian...
Tiểu Viên cười rộ lên, nụ cười của con bé rất khoa trương, nhưng không hề phát ra tiếng cười. Khuôn mặt kỳ quái này của con bé giống như đang giả làm mặt quỷ vậy. Nhưng không giống mặt quỷ chút nào.
Trong đêm khuya thanh vắng, con bé cứ thế đứng yên ở trên đường và cười một cách quỷ dị.
Không phát ra âm thanh, không bị người khác nhìn thấy, giống như một đứa bé bị bệnh thần kinh, lại giống với một con lệ quỷ đang quanh quẩn ở trong bóng tối.
Phải một lúc sau.
Tiểu Viên mới thu hồi nụ cười quái dị này đi. Con bé vứt con dao gọt hoa quả ở trong tay, sau đó cởi chiếc áo mưa ngộ ngạt kia, chỉ mặc một chiếc áo dài tay khá cũ.
Con bé quay đầu lại nhìn về phía Dương Gian. Nhưng tầm mắt đã bị nhà cửa xung quanh ngăn cản, không thể nhìn thấy hắn.
Nhưng dựa theo ánh trăng sáng vằng vặc ở trên bầu trời, có thể nhìn thấy trên cổ của Tiểu Viên và một số vùng da lộ ra ngoài xuất hiện từng vết màu nhanh, giống như bị bầm máu, nhưng thứ này cũng giống với thi ban, cực kỳ quỷ dị.
- Ai a, đau đầu quá.
Một lúc sau, Tiểu Viên lại phải ôm đầu vì cảm thấy đau đớn. Dường như đau đầu chính là căn bệnh cũ nào đó của con bé, thi thoảng lại tái phát.
Nhưng cơn đau cũng không kéo dài quá lâu.
Tiểu Viên vừa ôm đầu vừa chầm chậm đi về nhà.
Bên trong căn nhà con bé có người chết.
Chính là căn nhà mà ngày hôm qua con bé Lâm Tiểu Tịch đã chết. Nhưng Tiểu Viên không hề có chút biểu hiện nào cho thấy con bé đang sợ hãi. Con bé cứ thế đi vào trong phòng ngủ.