Sau đó nằm ngủ trên chiếc giường mà Lâm Tiểu Tịch chết ngày hôm qua.
Thời gian lặng lẽ trôi đi.
Sau khi xảy ra một ít chuyện, cuối cùng mọi thứ trong làng vẫn bình yên vô sự qua một đêm. Không có người chết, cũng không ai bị thương. Đồng thời nửa đêm cũng không xảy ra chuyện dị thường nào. Dường như mọi thứ đã thực sự khôi phục lại vẻ yên tĩnh như lúc đầu.
Rạng sáng ngày hôm sau.
- Bác gái, cháu đi đưa bữa sáng cho Dương Gian đây.
Âm thanh của Giang Diễm vang vọng trong khu nhà cũ. Mấy ngày nay biểu hiện của cô cực kỳ chăm chỉ, không còn chây ỳ, lười biếng nữa. Chủ động mang đồ ăn ra cho Dương Gian.
Trương Phân nói:
- Cháu ăn gì đó rồi hẵng đi.
Giang Diễm cười nói:
- Không cần đâu bác. Hình như từ hôm qua đến giờ Dương Gian chưa ăn gì, cháu đưa ra đó cho cậu ấy đã.
Trương Phân nói:
- Vậy cháu đi nhanh về nhanh.
Tâm tình lúc nãy của Giang Diễm rất tốt, cô mang theo bữa ăn sáng chạy đến chỗ của Dương Gian.
Nhưng còn chưa đến nơi, cô đã bị một mùi thi thối xộc thẳng vào mặt, thiếu chút nữa nôn mửa ngay tại chỗ.
Lúc này cô mới để ý thấy, Dương Gian đang thờ ơ lạnh nhanh quan sát thi thể. Hiện tại cỗ thi thể này đang nằm trên mặt đất, da thịt trắng bệch, quần áo cũ kỹ, giống như một người từ mấy chục năm trước vậy. Khác xa hoàn toàn so với phong cách ăn mặc hiện tại.
Vì hoảng sợ nên Giang Diễm lập tức dừng lại, không dám tới gần. Nhưng có thể nói năng lực chịu đựng của cô đúng là hơn xa so với người bình thường. Cô đứng ở phía xa xa gọi:
- Dương Gian, cậu còn bận gì không? Bác gái bảo tôi đưa bữa sáng đến cho cậu, nếu rảnh thì cậu lại đây ăn đi.
Nếu là một người khác, thì khi nhìn thấy cỗ thi thể hư thối này, người kia sẽ giật mình. Nhưng cô vẫn còn có tâm tư gọi Dương Gian đến ăn cơm.
Dương Gian cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời.
- Chờ tí nữa rồi ăn.
- Tôi sẽ không qua đó nữa, chờ cậu ở đây vậy.
Giang Diễm nói, sau đó ngoan ngoãn đứng yên ở phía xa, mang theo vẻ mặt hoảng sợ nhìn Dương Gian.
"Cỗ thi thể này, không phải là một con quỷ đó chứ?"
Đấy chính là ý nghĩ ở trong lòng cô ngay lúc này.
Mặc dù nghĩ đó là quỷ, nhưng trong lòng cô cũng không hề cảm thấy sợ hãi. Có lẽ là do hiện tại đang lúc ban ngày hoặc là đang có mặt Dương Gian ở đây.
- Thì ra là như vậy. Thứ gọi là bị hư thối quá một nửa chính là như này đây…
Dương Gian ngồi xổm ở bên cạnh, quan sát cỗ thi thể màu trắng bệch. Hắn hiểu được điều mà người kia nói tối hôm qua là có ý gì.
Bởi vì sau khi cỗ thi thể này bị hư thối mất một nửa, hai con mắt của nó cũng biến mất, chỉ còn lại hai hốc mắt hôi hám.
Đã không có mắt, đương nhiên nó sẽ không thể nào mở ra được.
Cho nên hiện tại Dương Gian không cần phải áp chế cỗ thi thể này nữa.
Con quỷ này đã bị mất đi cơ hội tỉnh lại vĩnh viễn.
Trừ phi có kẻ nào đó muốn tìm đường chết, thay cho con quỷ này một đôi mắt khác. Thì con quỷ này mới có cơ hội tỉnh lại từ trong giấc mơ và đi ra ngoài.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng:
"Tiếp theo mình chỉ cần chờ cho cỗ thi thể này hoàn toàn hư thối là được. Không cần phải quan tâm quá nhiều đến nó."
"Đồng thời sau khi cỗ thi thể này thối rữa hoàn toàn, con cho bên trong giấc mơ sẽ thay thế nó. Khi đó kế hoạch lần này xem như hoàn thành."
"Một khi kế hoạch này thành công, nó sẽ tạo ra một vị ngự quỷ nhân hoàn mỹ. Không cần phải lo lắng bị lệ quỷ khôi phục, cũng không sợ tử vong… Chỉ là thứ này không phải người, mà là một con chó."
Nghĩ đến đây.
Trong lòng hắn có chút ghen ghét.
Hận không thể thay thế cho con chó kia.
Làm người thật khổ, hơn nữa làm ngự quỷ nhân lại càng khổ. Suốt ngày đều phải lo lắng sự sống còn của bàn thân. Đúng là sống không bằng con chó kia.
Không, không chỉ mình hắn, có lẽ hơn chín mươi chín phần trăm ngự quỷ nhân ở trên toàn thế giới không may mắn bằng con chó kia, có được cơ hội khống chế lệ quỷ, trở thành một vị ngự quỷ nhân hoàn mỹ.
Nhưng dù hắn có ghen ghét cỡ nào cũng vô dụng.
Dường như người kia đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ngay cả Tiểu Viên cũng không trở thành người được chọn. Như vậy là có thể thấy rõ, nên hắn cũng không cần phải mơ mộng xa vời.
Một lúc sau, Dương Gian mới thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Diễm rồi nói:
- Giang Diễm, lập tức đi kiếm cho tôi một chiếc quan tài. Trưa nay đưa đến chỗ này cho tôi, tôi có việc cần dùng đến.
Giang Diễm vội vàng gật đầu nói:
- Được rồi, tôi sẽ đi làm ngay. Cậu mau ăn sáng đi, sắp lạnh hết rồi đó.
Dương Gian gật gật đầu:
- Để tôi đi rửa tay đã.
Giang Diễm giật mình nói.
- A? Vứt cỗ thi thể này ở đây như vậy sẽ không sao chứ.
- Không sao đâu. Tôi đã canh chừng nó hơn một tiếng rồi mà chẳng thấy động tĩnh nào cả. Nên không có lý do gì nó lại phản ứng ngay khi tôi vừa mới rời đi như vậy được.
Gan của Dương Gian cũng rất lớn, không thèm quan tâm. Bởi vì hiện tại hắn đã khôi phục lại cân bằng của bản thân, nên có được khả năng đối kháng lại với lệ quỷ.
- Tôi vẫn nên đi theo cậu thì hơn.
Giang Diễm vẫn cảm thấy không được ổn cho lắm.
- Tùy cô.
Sau khi rửa tay xong, Dương Gian bắt đầu ăn sáng. Sau đó Giang Diễm tự làm nhiệm vụ của cô, bàn bạc mua quan tài. Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng Giang Diễm cũng đặt xong quan tài. Một tiếng sau, một chiếc quan tài gỗ được người khác đưa đến tận thôn.
Sau khi quan tài được đưa đến, hắn đặt cỗ thi thể hư thối vào trong rồi đậy nắp lại. Đến tận đây, mọi chuyện mới xem như kết thúc tốt đẹp.
Việc còn lại của hắn cũng chỉ là chú ý xem đến lúc nào thì cỗ thi thể ở bên trong quan tài mới mục rữa hết là được.
Cuối cùng cũng đã kết thúc được chuyện linh dị lần này. Dương Gian cũng nhẹ nhõm đi không ít. Hắn đã khôi phục lại bình thường, đang tính chuẩn bị ở lại quê nhà nghỉ ngơi mấy ngày, không cần trở về thành phố Đại Xương vội, tránh lại đụng phải chuyện gì đó phiền toái.
Trước tiên cứ tránh né mấy ngày đã.
Tiện thể chờ đợi cỗ thi thể mục nát luôn.
Người kia từng nói, đến một ngày nào đó, con chó kia sẽ đến tìm hắn.
Dương Gian cũng đang háo hức mong chờ, nói không chừng nó sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho hắn. Không thể nào bận rộn suốt cả ngày mà lại tạo ra một con chó dữ, sau đó truy sát hắn được.
Nếu vậy Dương Gian sẽ không do dự mà dùng thanh sài đao chém chết con chó kia luôn.