Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1473 - Chương 1474: Sự Cổ Quái Của Tiểu Viên

Chương 1474: Sự Cổ Quái Của Tiểu Viên

Sau đó, Dương Gian và Giang Diễm cùng ở lại tại quê chừng bảy tám ngày. Bởi vì chuyện linh dị cho nên không khí ngày tết của thôn khá tiêu điều quạnh quẽ, không chút náo nhiệt. Dù sao cũng có khá nhiều người chết vì giấc mơ, có một đống lại bị cảnh sát gô cổ đưa đi, phần còn lại đang phải lo tang lễ cho những người chết.

Mặc dù trong quãng thời gian này cũng có một số người trẻ trở về, nhưng bọn họ đều bị Dương Gian trực tiếp ném 500 vạn vào mặt nên cũng chẳng có gì để nói.

Vì tránh né một chút phiền toái cùng khúc mắc, nên buổi sáng của bảy tám ngày sau đó, Dương Gian và Giang Diễm cùng rời khỏi quê.

Mẹ của Dương Gian là Trương Phân, vì không muốn rời khỏi quê sớm nên ở lại thêm một đoạn thời gian. Dương Gian cũng không ép buộc, bởi vì hiện tại trong thôn đã không còn việc gì nữa, nên dù mẹ hắn có ở thêm mấy ngày cũng chẳng có vấn đề gì. Dù có việc gì xảy ra thì với khoảng cách từ thành phố đến đây, chỉ chừng 30 cây số, hắn cũng có thể trở về trong chốc lát.

Còn cô em họ Tiểu Viên của hắn.

Mấy ngày nay con bé giống như bị bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không hề lộ mặt. Dường như con bé đã trốn đi. Dương Gian từng hỏi thăm qua tình hình của con bé, nhưng không một ai nhìn thấy nó.

Tuy nhiên sau đó hắn lại nghe cha mẹ của con bé bảo mỗi tối con bé đều trở về nhà để ngủ.

Dương Gian không biết là do Tiểu Viên đang bận làm những việc cổ quái gì, nhưng hắn có cảm giác dường như con bé đang cố lảng tránh hắn. Còn nguyên nhân gì khiến con bé làm như vậy thì hắn không biết. Dù sao trên người Tiểu Viên cũng có không ít bí mật.

Nhưng khi biết được Tiểu Viên vẫn bình an vô sự, Dương Gian cũng yên lòng không ít.

Còn chiếc quan tài mà hắn mua mấy ngày trước.

Trong quãng thời gian này Dương Gian cũng kiểm tra qua mấy lần rồi. Thi thể vẫn còn đang tiếp tục hư thối, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà tốc độ trở nên chậm. Tuy nhiên, nếu nhìn theo tổng thể thì mọi việc vẫn đang diễn ra một cách thuận lợi. Hắn chỉ cần chờ thêm một chút thời gian nữa mà thôi.

Dù sao hiện tại cỗ thi thể này cũng đã bị hư thối quá một nửa.

Dựa theo lời của người kia nói, hắn không cần quan tâm đến thứ này nữa.

Chỉ chờ đến ngày nhận lấy kết quả mà thôi.

Giang Diễm đặt điện thoại xuống, sau đó nói:

- Dương Gian, tôi đã cho người mang cỗ quan tài kia về nhà trước rồi. Khả năng sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu có chuyện thì Trương Hàn ở bên kia chắc chắn có thể giúp đỡ một chút.

Lúc này Dương Gian đang đứng trước cửa thôn, quay đầu nhìn ngắm, dường như đang chờ đợi thứ gì đó.

Giang Diễm hỏi:

- Cậu đang nhìn cái gì vậy?

- Không có gì, trở về thôi, trở về thành phố Đại Xương. Lần này cô lái xe đi.

Dương Gian đưa chìa khóa xe cho cô, sau đó ngồi vào vị trí ghế phụ.

Giang Diễm cười hì hì rồi nói:

- Được, nhưng nếu ở trên đường tôi có đâm phải đuôi xe người ta thì cậu không được trách tôi đấy nhé.

Mặc dù kỹ thuật lái xe của cô rất tệ, nhưng lại thích lái xe.

- Không sao, cứ lái đi.

Dương Gian không thèm để ý, chỉ dựa vào ghế phụ, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe. Ánh mắt nhìn về phía rừng cây không chút thu hút ở xa xa.

- Vậy, xuất phát thôi.

Giang Diễm nhìn lén Dương Gian một chút, lúc này tâm trạng của cô cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì trong khoảng thời gian hai người ở quê, Dương Gian dường như đã quen với sự tồn tại của cô. Ngoài ra mẹ của Dương Gian cũng tỏ ra khá thân thiện với hắn. Cô có cảm giác, khoảng cách giữa cô và Dương Gian đang càng ngày càng gần, giống như quãng thời gian mà hai người còn sống nương tựa vào nhau.

Tuy nhiên cô cảm thấy, việc Dương Gian không thích cô không phải vì hắn thực sự không thích, mà là do bản thân hắn bị lệ quỷ ảnh hưởng. Thái độ hiện tại của hắn đối với cô đã là vô cùng tốt rồi, bởi vì đối với người khác thái độ của hắn cực kỳ ác liệt.

Lái xe với tâm trạng vui vẻ, Dương Gian thậm chí còn lén mở bài hát mà cô thích nữa.

Xe dần dần rời khỏi thôn, nhưng đường mà nó đi không phải là con đường lúc đến, mà là một con đường khác.

Dường như con đường này ít xe cộ qua lại, đồng thời còn cách thành phố Đại Xương gần hơn. Đối với Giang Diễm mà nói, đây là một lựa chọn cực kỳ tốt.

Chiếc xe dần dần lăn bánh.

Khoảng cách giữa xe và khu rừng kia càng ngày càng gần. Mặc dù biết biên trong khu rừng này chẳng có gì cổ quái, nhưng Dương Gian vẫn chống cằm nhìn về phía bên kia.

Căn nhà gỗ sắp sụp đổ vẫn còn ở đó.

Còn có một chút dấu vết.

Chỉ là mỗi khi hồi tưởng lại cảnh tượng gặp người kia ở trong giấc mơ, hắn đều có cảm giác giống như được gặp lại người cha đã mắt.

Đấy là một loại cảm giác cực kỳ đáng sợ, nhưng cũng có chút đáng để nhớ đến.

- Hả?

Ngay khi xe tiến dần về phía trước, ánh mắt của Dương Gian hơi động, dường như hắn nhìn thấy bóng người nào đó khá mơ hồ ở trong rừng cây.

Là ảo giác?

Nhưng Dương Gian nhanh chóng nghĩ lại, đây không thể nào là ảo giác được.

Hắn nhìn thấy Tiểu Viên đang đứng trước lối vào của khu rừng. Trên người nó vẫn mặc áo mưa, giống như người rơm vậy, đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích. Không biết là do tiếng xe hơi khiến Tiểu Viên chú ý đến hay gì, mà ngay lúc này con bé đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên này.

Lúc này con bé đang phất phất tay và nở một nụ cười.

Dường như con bé đang kêu gọi hắn, nhưng điều kỳ quái là miệng con bé lại không phát ra âm thanh.

"Mấy ngày này không biết con bé biến đâu mất tăm mất tích, thì ra là đang chạy vào trong rừng chơi?"

Dương Gian hơi giật mình một chút.

Thế nhưng ngay khi hắn quay đầu nhìn về phía đó một lần nữa thì con bé đã biến mất.

Dường như con bé đã đi vào bên trong rừng cây, hoặc thứ mà hắn nhìn thấy lúc trước chỉ là ảo giác. Còn thực chất con bé chưa từng xuất hiện ở chỗ kia, chỉ là do hắn nhìn nhầm mà thôi.

Dương Gian thu hồi ánh mắt, bắt đầu trầm ngâm.

"Ngay cả mình cũng không thể nào hiểu được sự tồn tại của con bé."

Hắn biết được trên người của Tiểu Viên có gì đó cổ quái.

Bình Luận (0)
Comment