Nhưng cổ quái như thế nào và thân phận của con bé ra sao thì hắn lại hoàn toàn không biết gì hết.
Hắn chỉ biết cô em họ này của hắn giống y như đúc với một người tên là Dương Viên Viên, từng bị chết đuối.
Khu rừng cây không quá nổi bật kia dần dần đi xa.
Dương Gian cũng không còn suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa. Hắn từng trải qua rất nhiều chuyện cổ quái, có một số chuyện có đáp án, nhưng cũng có không ít chuyện hắn không thể tìm ra câu trả lời. Cho nên hắn biết được, nếu bản thân cứ quá chấp nhất về một vấn đề nào đó, sẽ chỉ khiến cho hắn dễ gặp phải nguy hiểm mà thôi.
Khoảng cách từ quê của hắn đến thành phố Đại Xương cũng không xa.
Chỉ lái xe chừng hai mươi mấy phút là đã có thể tiến vào bên trong khu vực thành thị của thành phố Đại Xương.
Đến lúc này Giang Diễm mới hỏi:
- Dương Gian, chúng ta về nhà trước hay đi đến công ty trước đây?
Dương Gian trả lời:
- Đi đến công ty trước đi. Mấy ngày trước tôi có bảo Chương Hoa đi làm giúp một việc. Hiện tại hẳn là đã có kết quả rồi.
Hắn tứng bảo Chương Hoa đi điều tra về một tọa độ.
Dãy số đó hắn lấy từ trên một tấm ván gỗ cũ kỹ do ông lão quỷ gõ cửa lưu lại. Hắn nghi ngờ đây chính là manh mối được để lại từ thời kỳ dân quốc. Đồng thời cũng vì manh mối này mà hắn đã phải chạy đến Nhật để xử lý chuyện linh dị. Thậm chí còn làm mất đi một chiếc đầu người chết. Có thể nói hắn đã phải trả một cái giá khá lớn để nhận được thứ này.
Nên sâu trong lòng Dương Gian vẫn Mong thứ này sẽ không khiến cho bản thân hắn thất vọng, có thể tiết lộ cho hắn biết một số lời giải đáp, một vài bí mật.
Đường bên trong thành phố vẫn khá quạnh quẽ, không biết là do mọi người về quê ăn tết hay là do chuyện linh dị của quỷ chết đói lần trước nên nó bị ảnh hưởng, vì thế hiện tại nhân khí của thành phố Đại Xương vẫn chưa thể khôi phục lại như trước kia.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Chỉ còn một quãng thời gian nữa là chuyện linh dị sẽ đến giai đoạn mất khống chế. Việc tin tức về chuyện linh dị vỡ lở ra ngoài cũng chỉ còn chừng một hai tháng nữa mà thôi. Đến khi đó, bọn họ sẽ biết được việc có một vị ngự quỷ nhân cấp độ đội trưởng làm người phụ trách của tòa thành thị là như thế nào. Khi đó không cần gì phải tuyên truyền, tự động sẽ có rất nhiều người chạy đến thành phố này."
Chiếc xe quanh quẩn bên trong thành phố một lúc, sau đó dừng lại ở trước cổng tòa cao ốc Thượng Thông.
Trước cửa cao ốc là nơi cấm đậu xe, nhưng xe của Dương Gian thuộc trường hợp đặc biệt, nên sẽ không có ai đi ra ngăn cản. Bởi vì hắn là chủ của tòa cao ốc này, nên bảo vệ sẽ không ngu mà đi ngăn hắn đỗ xe.
- Cuối cùng cũng đến nơi, mệt chết mất. Tôi muốn đến phòng làm việc để tắm rửa. Dương Gian, có muốn tắm chung với tôi không?
Giang Diễm duỗi người, sau đó cười hì hì nhìn Dương Gian, không có chút kiêng kỵ nào.
Dương Gian nói:
- Không cần, tôi đi dạo quanh công ty một vòng, tiện thể qua chỗ của Chương Hoa luôn.
Giang Diễm lập tức ôm lấy cánh tay Dương Gian, nói với giọng điệu nũng nịu.
- Đừng có ngại nha, ngay cả tôi cũng không thèm quan tâm điều đó thì cậu quan tâm nó làm gì.
Dương Gian vẫn dùng khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn Giang Diễm. Ngay cả một chút kích động cũng không hề có, mặt hắn băng lãnh như một khối đá. Dường như phụ nữ không hề có tý hấp dẫn nào đối với hắn cả.
Giang Diễm hậm hực nói:
- Được rồi, tôi tự đi tắm một mình vậy.
- Tôi nay tôi sẽ đi tìm cậu. Cậu nhớ đừng có khóa phòng đó, tôi không có chìa khóa phòng của cậu đâu.
- Cô đúng là nhiều chuyện.
Dương Gian xuống xe, sau đó đi về phía tòa cao ốc.
- Hì hì.
Giang Diễm cười cười, cô không hề có tí gì gọi là tức giận.
Dù sao cô cũng hiểu rõ tính cách của Dương Gian, nên biết được lúc nào Dương Gian đang tức giận, lúc nào giả.
- Chào ngài, tổng giám đốc Dương.
- Tổng giám đốc Dương, chào buổi sáng.
Vừa đi vào đại sảnh đã có rất nhiều người mà hắn không quen biết mở miệng chào hỏi. Có một số là bảo vệ, một ít là nhân viên tiếp tân. Cũng vì hắn rất ít khi lộ mặt và tham dự vào chuyện của công ty, nên có rất nhiều người biết hắn, nhưng hắn lại không biết được người ta.
Việc hắn đi một vòng xung quanh công ty chủ yếu là vì lộ mặt một chút.
Mục đích hắn lộ mặt cũng không phải vì khoe khoang, làm màu gì đó.
Mà là chấn nhiếp và ổn định lòng người. Hắn không tin công ty của hắn lớn như vậy mà lại không có người của thế lực khác trà trộn vào trong. Ít nhất, hắn có thể khẳng định, chắc chắn có người của trừ linh xã cài vào trong công ty, tổng bộ cũng sẽ có người. Còn cái gì mà diễn đàn linh dị hay một ít thế lực của nước ngoài thì hắn không chắc liệu bọn họ có cài người vào không.
Nhưng Dương Gian chỉ cần để cho những người kia biết hắn vẫn còn sống. Mặc dù mất tích mấy ngày, nhưng vẫn vẫn chưa chết. Chỉ cần như vậy là đã đủ để khiến mọi việc tiếp tục diễn ra một cách bình thường.
Sau khi đi loanh quanh một vòng, Dương Gian quyết định trở lại văn phòng để nghỉ ngơi một chút, tiện thể ghi chép lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, sau đó đi tìm Chương Hoa.
Thế nhưng khi hắn đi ngang qua một căn phòng dưới tầng một lại nghe thấy âm thanh phát ra. Lúc này người bên trong đang tổ chức cuộc họp.
- Thành tích năm nay của chúng ta quả là tệ đến mức không còn gì để nói. Tôi dùng tiền lương cao như vậy để mời mấy người về mà mấy người đền đáp lại cho tôi như vậy sao? Dù tôi có dắt một con chó đến cột ở trước bàn làm việc thì việc mà nó làm cũng nhiều hơn mấy người. Suốt ngày chỉ biết chơi game, không hề có tý gì gọi là chí tiến thủ. Như vậy thì làm sao mà đòi có tiền đồ được chứ? Chẳng lẽ mấy người cũng định như tôi, kế thừa gia sản mấy tỷ từ cha mình?"
Ở bên trong phòng đang có một người thanh niên mặc âu phục, hơi gầy gò, cổ thắt cà vạt, lớn tiếng quát.
Đương nhiên người có thể vênh váo như vậy ở trong công ty này cũng chỉ có một người mà thôi.
Đó chính là Trương Vĩ.