Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1475 - Chương 1476: Trương Vĩ Cần Sự An Toàn

Chương 1476: Trương Vĩ Cần Sự An Toàn

Lúc này Trương Vĩ mặc âu phục, tóc vuốt keo, chải chuốt các thứ, giống như đã thay đổi thành một người khác. Nhưng thần thái của hắn ta đương nhiên sẽ không thể nào thay đổi được.

Ngay lập tức có một người nhân viên phản bác.

- Ông chủ, không phải ngài cho phép chúng tôi chơi game trong lúc làm việc hay sao?

Trương Vĩ hơi giật mình một chút, mặt mo đỏ ửng, giọng nói trở nên nhẹ đi không ít.

- Muốn nói cái gì thì phải giơ tay xin phát biểu.

Người nhân viên kia lập tức giơ tay lên và nói:

- Trong lúc làm việc, có không ít người trong chúng tôi phải chơi game cùng cậu thì sao có thời gian để làm việc được chứ.

Trương Vĩ lập tức chỉ tay vào người nhân viên kia và nói:

- Sa thải tên này, lý do là giơ tay phải để xin phát biểu.

-.....

Người nhân viên kia tỏ ra sửng sốt, sau đó nhảy dựng lên.

- CMN chứ, phách lối như vậy sao?

Trương Vĩ nói:

- Tôi phách lối như vậy đó, cậu làm gì được tôi. Có bản lĩnh thì cậu sa thải tôi đi. Con mẹ nó, tôi cho phép mấy người chơi game lúc làm việc, chứ không cho phép mấy người chơi game suốt ngày. Tôi cũng có bảo mấy người là phải chơi game cả ngày với tôi đâu? Đối với loại người không biết trời cao đất rộng như cậu, suốt ngày chỉ biết chơi game, không chịu làm việc thì tôi giữ cậu lại làm cái gì? Lập tức cút ngay cho tôi.

- Con mẹ nhà cậu muốn chết phải không?

Người nhân viên kia vẫn còn trẻ nên chịu không nối tính cách phách lối của Trương Vĩ, vì vậy tỏ ra tức giận, lao lên định đánh hắn ta.

Nhưng dường như Trương Vĩ có chuẩn bị sẵn từ trước, ngay lập tức ở bên cạnh có một người bảo tiêu xông ra ngăn cản.

- Cút ngay.

Người nhân viên trẻ kia nện ngay một cú đấm vào mặt của người bảo tiêu:

- Tôi đã luyện Taekwondo được ba năm rồi, nên cậu nghĩ cậu có thể đỡ được cú đấm này của tôi hay sao?

Người bảo tiêu kia chưa kịp làm gì đã bị đấm cho một cú, ngã vật ra đất.s

Trương Vĩ nói:

- Này cậu kia, cậu có được không vậy? Tôi đã tốn rất nhiều tiền để mời cậu về, thế mà mới bị người ta đấm cho một phát đã ngã ngay xuống đất được. Không biết cậu có cảm thấy mất mặt không, chứ tôi cảm thấy khá xấu hổ đó.

- Muốn chết.

Người bảo tiêu kia cũng đã nổi giận, lập tức đấm trả một quyền trúng vào mặt người nhân viên kia, khiến người này ngã vật xuống đất.

- Cú đấm này của lão tử có giá mười năm tù lận, cậu có thể chống đỡ được sao?

Trương Vĩ lập tức vỗ tay cười nói:

- Tốt, quá tốt. Làm rất tốt.

- Một quyền này đấm rất đẹp. Đừng lo, tí nữa tôi sẽ đi mời luật sư giúp cậu.

-.. …

Lúc này Dương Gian đứng ở cách đó không xa và chứng kiến hết mọi chuyện, nhưng không biết nói cái gì cho phải, nên đành im lặng.

Tuy nhiên sau khi nghĩ lại hắn không hề cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.

Nhưng không biết vì sao mà hắn luôn có cảm giác, với thái độ phách lối như này của Trương Vĩ thì việc bị đánh một trận là chuyện hợp tình hợp lý.

Quả nhiên, tên Trương Vĩ này mà mở công ty thì chắc chắn sẽ bị thua lỗ đến mức không còn cái quần mà mang. Nhưng ai bảo số mạng của hắn ta tốt, lại có một người cha sở hữu khối tài sản cả chục tỷ. Nên dù hắn ta có thua lỗ cỡ nào cũng không hề hấn gì đối với thân phận phú nhị đại của hắn ta cả.

Đến lúc này Dương Gian mới đi đến và chào hỏi:

- Trương Vĩ, cậu đang làm cái gì vậy?

Dường như thật lâu rồi hắn và Trương Vĩ chưa gặp mặt nhau.

Trương Vĩ lập tức quay đầu lại nhìn. Mới vừa nãy khuôn mặt của hắn ta còn tức giận, thở phì phà phì phò, nhưng khi nhìn thấy Dương Gian, hắn ta liền cười rộ lên:

- Trời đất, đại ca. Mấy ngày nay cậu chạy về quê ăn tết, vậy mà không chịu mang tôi đi theo? Khiến tôi phải một mình ở lại trong công ty để làm việc, bận bịu tứ phía. Cha của Vương San San cũng trở về quê rồi, nếu không phải ở đây còn có tôi gồng gánh thì cái tiệm này có lẽ đã phải sập rồi.

Tên này đúng là nói khoác mà không biết ngượng, hắn ta nói như kiểu toàn bộ công ty phát triển được là nhờ có hắn ta vậy.

Dương Gian bình tĩnh:

- Tôi về quê thì cậu đi theo làm cái gì? Cũng không có gì hay để chơi, hơn nữa còn xảy ra chút chuyện, chết khá nhiều người.

- Không phải chứ, lại có người chết. Đại ca, cậu lợi hại thật đó, đi đến chỗ nào là chỗ đó có người chết.

Trương Vĩ lập tức nghĩ đến một số chuyện không tốt.

Dương Gian hơi hơi lắc đầu:

- Có lẽ tôi khá xui xẻo, nên đi đâu cũng gặp phải chuyện không hay.

- Cũng đúng, trước kia lúc đi thi cậu có bao giờ đoán bậy mà trúng đâu. Còn tôi chỉ cần khoanh bậy khoanh bạ là đã đủ điểm để qua môn. Cho nên đây là một loại vận mệnh thần bí, không thể nào thay đổi được. Nếu hai người chúng ta đi cùng một chỗ với nhau, sự thiếu hụt của cậu sẽ được đền bù. Cậu cũng biết rồi đó, con người của tôi trừ đẹp trai ra không còn có quá nhiều ưu điểm.

- Hơn nữa còn dễ khiến cho người ta ghen ghét, dễ bị người ta đánh. Vừa rồi cậu cũng thấy rồi đó.

Trương Vĩ thở dài một hơi, chỉ tay vào người nhân viên đang té xỉu ở dưới chân.

- Tôi đối xử với tên này tốt như vậy mà cậu ta vẫn muốn đánh tôi. Đây chắc chắn là do nhìn thấy tôi đẹp trai nên nảy sinh ra lòng ghen tị. Tích trữ oán niệm từ lâu, nên nhịn không nổi mới ra tay đánh tôi. Vì vậy khi đi ra ngoài, đàn ông con trai cần biết cách bảo vệ thân thể. Cậu nhìn mà xem, hiện tại mỗi khi đi ra ngoài tôi đều mang theo bảo tiêu.

Dương Gian lập tức nhìn hắn ta với sắc mặt quái dị.

Chứ không phải hắn ta bị đánh vì thái độ quá phách lối hay sao?

Còn bảo tiêu, đó là do hắn ta từng bị Tôn Nhân bắt cóc cho nên cha hắn ta mới tìm bảo tiêu. Chứ nó có liên quan gì đến việc hắn ta đẹp hay xấu.

- Tuy nhiên bảo tiêu cũng không ổn, không có đại ca cậu ở bên cạnh, tôi không cảm thấy được sự an toàn. Dù sao trước giờ cậu cũng chưa từng đánh thua ai bao giờ.

Trương Vĩ cảm thán một câu, sau đó nói tiếp:

- Đúng rồi, đại ca, cậu ăn cơm chưa? Tôi có mở một cửa hàng nướng ở phía dưới tòa nhà, mùi vị không tệ. Những người đầu bếp kia đều được tôi mời từ nơi khác đến. Nếu không chúng ta đến đó ăn thịt nướng đi?

Bình Luận (0)
Comment