Dương Gian nói:
- Không phải hiện tại cậu đang bận họp hay sao?
Trương Vĩ hùng hùng hổ hổ nói:
- Còn họp cái beep, cậu nhìn mà xem, một đống nhân viên ham chơi lười làm. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đuổi cổ toàn bộ. Cứ nhìn vào thành tích cuối năm của công ty đi, đúng là thê thảm. Không biết lúc trước là kẻ nào mù mắt mới tuyển một đám người như thế này vào công ty làm việc.
Nhưng hắn ta không hề biết rằng, chính hắn ta là người đảm nhận chức trách tuyển dụng, phần lớn nhân viên ở trong công ty đều do chính ta hắn ta đưa vào.
Dương Gian nói:
- Mà thôi, dù sao chúng ta cũng không tính mở công ty để kiếm tiền, nên không cần phải tức giận như vậy.
Trương Vĩ gật gật đầu:
- Nói không sai, may mà chúng ta có nhiều tiền, có thể tự lực cánh sinh, không cần dựa vào đống nhân viên tay trắng khởi nghiệp như bọn họ. Nếu thực sự nhờ cậy vào bọn họ để kiếm cơm thì kiểu gì chúng ta cũng sẽ có ngày chết đói.
-...
Dương Gian cảm thấy hắn căn bản không cần phải an ủi tên này.
Bởi vì kẻ này không hề có một chút biểu hiện nào cho thấy hắn ta đang ăn năn, tự trách, mà trên mặt luôn luôn là vẻ tự tin.
Trương Vĩ ôm lấy bả vai của Dương Gian, vừa cười vừa nói.
- Không nói chuyện này nữa, chúng ta nên đi ăn cái gì đó đi.
Trước khi rời đi, hắn ta liền nói với mấy người nhân viên.
- Mấy người nhớ đi dọn dẹp vệ sinh đi, lần sau đi kiểm tra vệ sinh mà tôi còn thấy bẩn như này là tôi trừ hết tiền lương đó.
Dương Gian hỏi:
- Lúc nãy cậu tổ chức cuộc họp là vì chuyện này?
Trương Vĩ nói:
- Đương nhiên là kiểm tra vệ sinh rồi. Cậu nghĩ rằng tôi mơ cuộc họp vì cái gì chứ? Buồn cười, tôi có rảnh như vậy đâu?
- …..
Hiện tại Dương Gian chỉ còn biết câm nín, không còn gì để nói với hắn ta nữa.
Ở phía dưới tòa cao ốc thực sự có một cửa hàng mở cửa buôn bán, chuyên bán các loại món nướng. Đương nhiên sinh ý của quán nướng này không được tốt. Bởi vì người bình thường chắc chắn sẽ không mở quán ở chỗ này. Tiền thuê mặt bằng ở chỗ này không có liên quan gì đến thu nhập của quán hết. Nhưng chỗ này lại có người mở cửa buôn bán, không cần phải nói, người kia chắc chắn phải nhận được sự chiếu cố đặc biệt của Trương Vĩ.
Nói không chừng Trương Vĩ chẳng những miễn tiền thuê mặt bằng cho ông chủ cửa hàng mà còn phát tiền lương cho người ta luôn cũng nên.
Ngay khi hai người đang chọn món ăn, Trương Vĩ chợt vỗ ót một cái rồi bảo:
- Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên nói cho cậu biết một việc.
Dương Gian hỏi:
- Việc gì? Quan trọng lắm à?
Trương Vĩ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói:
- Cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng. Chỉ là cuối năm, công ty muốn tổ chức một cuộc họp. Ừm, hiện tại nó hẳn không được coi là hội họp được nữa, mà là một bữa tiệc thì đúng hơn. Do cha tôi tổ chức, bảo tôi nhắn với cậu đến tham gia. Nếu cậu không tham gia thì bữa tiệc này không thể tổ chức. Nghe nói cha tôi có mời thêm mấy ngôi sao nổi tiếng để tăng phần náo nhiệt. Còn cụ thể như thế nào thì tôi không rõ lắm, cậu đi hỏi cô thư ký của cậu đi, cô ta biết chuyện này đó.
Dương Gian trầm ngâm, trước kia hắn cũng từng nghe Trương Hiển Quý nói qua về vấn đề này rồi. Ông ta bảo muốn tổ chức một bữa tụ họp gồm những cự đầu trong giới làm ăn, những người nổi tiếng, nhằm lôi kéo đầu tư cho công ty cũng khuếch trương sức ảnh hưởng của nó.
- Được rồi, tí nữa tôi sẽ đi hỏi Trương Lệ Cầm sau. Nếu được thì tôi sẽ tham gia.
Đúng là hắn không thể tùy tiện làm xằng làm bậy được nữa, cần phải xây dựng cho được chút sản nghiệp này.
Dù sao đây cũng là đường lùi mà hắn chuẩn bị cho sau này.
- Vậy cũng được, dù sao trong bữa tiệc chúng ta cũng không cần phải làm gì. Trước kia tôi cũng từng tham gia những bữa tiệc kiểu này rất nhiều lần rồi. Lần nào tôi cũng trốn vào một góc ngồi ăn uống là được. Thế mà có người còn đến mời tôi khiêu vũ, mẹ nó chứ, lúc đó tôi liền mắng cho cô ta một trận. Rõ ràng đã biết là tôi không biết khiêu vũ, vậy mà còn mời tôi. Chắc chắn cô ta muốn thấy tôi bị xấu hổ. Lúc đó tôi mắng cô ta là còn nhẹ lắm rồi. Tuy nhiên hiện tại có thêm cậu thì càng tốt, hai người chúng ta ngồi xổm ở một góc ăn đồ ăn, tôi không cần phải ngồi ăn một mình nữa rồi.
Dường như Trương Vĩ có không ít ký ức tồi tệ về những bữa tiệc như này.
Dương Gian lập tức cắt ngang lời hắn ta nói.
- Đủ rồi, cậu còn ưu tú hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, không cần phải nói thêm nữa.
Trương Vĩ nói:
- Đúng rồi, cậu đã tìm thấy tên Tôn Nhân chó chết kia chưa. Nếu không phải cha tôi không cho tôi rời khỏi thành phố Đại Xương, thì tôi thực sự định dùng hoàng kim nhị thương của tôi bắn lên đầu tên kia mấy phát rồi.
- Đại ca cậu đúng là xui xẻo, khổ cực lắm mới cứu được một cái mạng chó của hắn ta, vậy mà không ngờ được đó lại là một tên vô ơn. Haiz… Hiện tại nhớ lại lần đó, nếu lúc đó Tô Lôi không chết thì tốt biết bao nhiêu, đó là hoa khôi của lớp chúng ta đó, vậy mà quay đi quay lại đã không còn. Tên Triệu Lỗi kia cũng khá đáng thương, vất vả lắm mới sống sót đi ra ngoài được, thế mà chưa được mấy ngày đã về chầu ông bà.
Mắng thì mắng, chửi thì chửi, nhưng tên này vẫn cảm thấy tiếc nuối cho những người bạn học trước kia của hắn ta.
Dù sao từ lúc xảy ra chuyện đến giờ cũng mới chỉ có nửa năm, thời gian không quá dài.
Trương Vĩ lại nói:
- Đúng rồi, tình hình hiện tại của Miêu Tiểu Thiện sao rồi. Lần trước câu đi công tác có gặp cậu ấy không?
Dương Gian nói:
- Hiện tại cậu ấy sống rất tốt, đã đậu đại học rồi, cũng quen mấy người bạn cùng phòng không tệ.
Trương Vĩ gật gật đầu:
- Được thế thì tốt. Lần trước tôi có qua tìm Vương San San. Nhưng cậu ấy đối với tôi rất hờ hững, giống như một người không hề quen biết vậy. Không biết người tên Lưu Kỳ như thế nào rồi, sau khi hắn ta rời khỏi thành phố Đại Xương thì không còn liên lạc nữa.
- Mặc kệ cậu ta đi.
Dương Gian khẽ lắc đầu.
Sau chuyện ở trường học, có bảy người sống sót ra ngoài, nhưng không một ai có được kết quả tốt.