Việc ngồi nói chuyện với Trương Vĩ đúng là có thể khiến cho người ta buông lỏng đi không ít, không nghĩ đến một số chuyện quá tệ. Điều này khiến cho Dương Gian quên đi thân phận ngự quỷ nhân của hắn trong một quãng thời gian ngắn.
Chỉ ngồi uống nước ăn đồ ăn.
Giống như thời gian đã trở lại nửa năm trước, lúc mà hắn còn đang đi học vậy, chỉ là hiện tại mọi thứ đã không còn gì nữa.
Dương Gian trải qua quá nhiều chuyện, tình cảm đã biến mất. Trương Vĩ cũng mặc âu phục, đeo cà vạt, bắt đầu học cách quản lý công ty. Mặc dù vẫn còn đang chơi đùa lung tung, nhưng hắn ta vẫn còn trẻ, kiểu gì năm mười năm nữa hắn cũng có thể học được năng lực như Trương Hiển Quý.
Qua thêm mấy năm, Miêu Tiểu Thiện chắc chắn sẽ tốt nghiệp, nói không chừng cô cũng chạy đến thành phố Đại Xương để tụ họp.
Dường như con đường sau này của mọi người hắn đã có thể nhìn thấy được.
Chỉ là… Liệu tất cả mọi người có thể sống đến lúc đó không?
Việc lệ quỷ khôi phục đã đạt đến cấp độ không thể phản hồi, không thể che giấu. Chỉ cần cục diện bị phá vỡ, thì tờ giấy bọc bên ngoài sẽ bị lửa đốt sạch, không thể nào che giấu được nữa.
Vả lại, từ này trở về sau, thành phố Đại Xương thật sự sẽ không còn xuất hiện chuyện linh dị nữa hay sao?
Dương Gian không thể cam đoan về điểm đó.
Điều hắn làm chỉ là cố gắng xử lý mọi thứ tốt nhất có thể trong quãng thời gian hắn còn sống. Nếu ngày nào đó hắn chết đi, thì mọi chuyện cũng chỉ biết hy vọng vào những người ở phía sau mà thôi.
Bất tri bất giác, hiện tại trên lưng Dương Gian đã gánh theo trách nhiệm của một tòa thành thị.
Hai người ngồi ăn uống chừng một tiếng đồng hồ.
Điện thoại di động của Dương Gian đột nhiên nhận được một đoạn tin nhắn.
Là của Vương San San gửi đến:
"Quỷ Đồng vừa mới đi ra ngoài."
Hả?
Ngay khi nhận được tin nhắn, Dương Gian lập tức nhíu mày.
Quỷ Đồng đi ra ngoài?
Mặc dù nội dung khá ngắn ngủi, nhưng lại chứa đựng rất nhiều tin tức.
Bởi vì quỷ đồng chính là người bảo vệ an toàn cho tiểu khu Quan Giang, nên một khi nó đi ra ngoài cũng có nghĩa là có ngự quỷ nhân nào đó tiếp cận đến gần tiểu khu và bị quỷ đồng cảm giác được.
Dương Gian nói:
- Trương Vĩ, tôi ăn no rồi, hiện tại cần đến phòng làm việc xử lý chút chuyện. Ngày mai, tham gia bữa tiệc chúng ta lại nói chuyện tiếp.
Trương Vĩ nói:
- Cậu cứ đi đi. Tay nghề của ông chủ này không tệ, ngày mai tôi cũng mời lão tham gia vào khâu tổ chức bữa tiệc.
Dương Gian gật gật đầu, sau đó lập tức rời đi khỏi chỗ này, trở về phòng làm việc của hắn.
Phòng làm việc của hắn nằm ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Thượng Thông. Ở chỗ này hắn có thể quan sát được toàn bộ mọi thứ phía dưới, hơn nữa nó còn nằm ở trung tâm thành phố, nên hắn có thể dễ dàng kiểm soát mọi thứ bên trong thành phố với mắt quỷ.
Lúc này, ở bên trong văn phòng cũng không phải không có ai. Hắn vừa đi vào đã có một cô cái mặc đồ công sở, thành thục, mê người ôn nhu chào hỏi.
- Tổng giám đốc Dương.
Chứng kiến người đi vào là Dương Gian, sắc mặt của cô tỏ ra vui mừng, ánh mắt luôn dừng lại ở trên người của hắn.
Dương Gian hỏi:
- Trương Lệ Cầm, cô không về quê ăn tết à?
Trương Lệ Cầm vuốt vuốt tóc ở bên tai, cười nói:
- Tổng giám đốc Dương, cậu quên rồi hay sao? Toàn bộ người thân của tôi đã được đón đến tiểu khu rồi, nên còn về đâu nữa chứ? Với lại nhìn thấy công ty không có người nào nên tôi nghĩ bản thân đi làm vẫn tốt hơn.
Cô thích ở lại đây.
Bởi vì cô luôn có cảm giác Dương Gian sẽ trở về đây để làm việc.
Trương Lệ Cầm bất chợt hỏi với giọng điệu có chút xấu hổ.
- Giang Diễm không sao chứ? Cô ấy còn giận tôi không?
Dương Gian nói:
- Không, cô ấy sao có thể giận cô được chứ. Cô nghỉ ngơi trước nghỉ ngơi đi, rót giúp tôi một cốc nước, tôi có việc cần xử lý.
Trương Lệ Cầm gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, rót cho hắn một cố nước. Sau đó ngồi xuống ghế sô pha bên trong văn phòng, yên lặng không nói lời nào.
"Để tôi xem, vì sao quỷ đồng lại đi ra ngoài nào."
Dương Gian đứng ở phía trước tấm kính lớn, ánh mắt nhìn về phía tiểu khu Quan Giang.
Mắt quỷ mở ra.
Ở trong tình trạng không cần phải áp chế lệ quỷ khác, trạng thái thân thể của hắn cực kỳ tốt.
….
Ở một khu vực gần thành phố Đại Xương.
Một chiếc xe taxi lao băng băng ra khỏi sân bay, mang theo hai ngươi đến một con đường gần tiểu khu Quan Giang thì dừng lại. Sau khi hai người kia xuống xe, người tài xế taxi liền lái xe rời đi.
- Đi theo tôi.
Dẫn đầu là một người khá trầm mặc, người này chậm rãi, từ tốn đi về phía tiểu khu Quan Giang.
Sắc mặt người này khá khó coi, vàng như nến, trông có vẻ bệnh hoạn, còn có những nếp nhăn quái dị, không có một tia khí tức nào của người sống. Cho dù hiện tại đang là ban ngày, nhưng trên thân thể của người này đều tản mạn ra một cỗ khí tức âm lãnh, trông chẳng khác gì một cỗ thi thể đang di chuyển. Nếu không phải người này còn có thể mở miệng để nói chuyện, thì chắc chắn sẽ không có ai dám đến gần người như này.
Nhưng nếu Dương Gian có mặt ở đây, hắn sẽ nhận ra được người này là ai.
Người này, không ai khác chính là Liễu Tam mà hắn từng gặp mặt vài lần trong tổng bộ.
Tên này đáp máy bay từ tổng bộ đến thành phố Đại Xương, xem ra là cố ý đến tìm Dương Gian.
- Dương Gian đang ở trong tiểu khu này à? Không ngờ được, một người như vậy lại ở một nơi bình thường như vậy.
Ở phía sau lưng Liễu Tam có một người đàn ông mở miệng nói. Dường như người này cũng quen biết Dương Gian. Hắn ta tên là Lý Dương, từng quen biết với Dương Gian ở trong thế giới của quỷ họa.
Còn hiện tại, hai người bên trong tiểu đội hành động tiêu diệt quỷ họa của tổng bộ là Liễu Tam và Lý Dương đột nhiên xuất hiện ở đây.
Điều này có ý nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
Lý Dương hỏi:
- Nhưng không phải chúng ta có được số điện thoại của Dương Gian hay sao, vì sao không gọi cho hắn mà lại đi đến chỗ này.
Sắc mặt quái dị của Liễu Tam có thể khiến nhiều người cảm thấy sợ hãi, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh:
- Không cần phải gọi điện, chỗ này chính là địa bàn của hắn, hắn sẽ liên hệ với chúng ta. Nếu hắn thực sự ở trong tiểu khu này, vậy hắn sẽ nhận được tin tức trước khi chúng ta bước vào bên trong chỗ này. Cậu không nên coi thường năng lực của một người phụ trách thành thị, hơn nữa người đó còn là Dương Gian.