- Chỉ thế thôi.
Liễu Tam nói:
- Có một số thứ dù tôi biết không nhiều, nhưng nó có liên quan đến cục diện trong thương lai. Thứ này hẳn có thể trợ giúp được cho cậu một chút.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
- Nếu thật sự có chuyện thì đến công ty tôi nói chuyện. Sau này không nên tới gần tiểu khu. Nếu không tôi sẽ coi mấy người thành kẻ địch đó. May mà vừa rồi tôi nhận ra hai người, nếu không tôi đã ra tay xử lý rồi.
Liễu Tam cố nặn ra một nụ cười, nên trông nó cực kỳ khó coi.
- Vậy thì tôi phải cảm thấy may mắn rồi.
Hắn ta không nghi ngờ về tính chân thật trong câu nói này của Dương Gian một chút nào.
Hắn đã sử dụng đến quỷ vực, đó là một tín hiệu rất tệ. Bởi vì sau khi sử dụng đến năng lực của lệ quỷ, ngự quỷ nhân chắc chắn phải làm một việc gì đó. Không thể nào có chuyện bọn họ sử dụng năng lực một cách vô duyên vô cớ.
Dương Gian chợt mở miệng nói:
- Ngồi đi.
Cảnh vật xung quanh nhanh chóng thay đổi, thế giới màu đỏ cũng dần phai màu. Đường sá dần biến mất, mọi thứ bắt đầu biến thành những vách tường, cây cối xung quanh biến thành ghế sô pha… Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ vừa nãy mà bọn họ nhìn thấy đã thay đổi. Bất tri bất giác ba người bọn họ đã xuất hiện ở bên trong một căn phòng nằm trên tầng cao nhất của tòa cao ốc.
Lúc này Dương Gian đã đứng trước vách tường bằng kính. Ánh mắt hắn bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn lấy hai người Liễu Tam và Lý Dương. Hắn không có ác ý gì với Lý Dương, nhưng lại cực kỳ cảnh giác với Liễu Tam.
Bởi vì người giấy Liễu Tam, cũng là một trong những vị ngự quỷ nhân với cấp độ đội trưởng.
Đồng thời lần này người đến lại chỉ là một người giấy. Còn chân thân của hắn ta là gì, đến hiện tại điều này vẫn còn là một bí ẩn.
Phải nói là, chưa có ai thực sự nhìn thấy Liễu Tam thực sự.
- Trong số những người mà tôi từng gặp mặt, người có thể sử dụng quỷ vực được như này chỉ có mỗi mình cậu thôi. Chỗ lúc nãy cách chỗ này chừng mười cây số, ở khoảng cách xa như vậy mà còn không phải là cực hạn của cậu, khả năng hiện tại quỷ vực của cậu đã có thể bao phủ được toàn bộ thành phố Đại Xương rồi. Đấy cũng là lý do chính vì sao cậu lại lựa chọn một văn phòng nằm trên cao như này. Bởi vì một khi có người đi vào bên trong khu vực này đều sẽ nằm trong phạm vi giám sát của cậu.
Liễu Tam nói với giọng điệu cảm thán, sau đó cũng không hề khách khí mà ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh.
Tuy nhiên Lý Dương vẫn còn đang lơ nga lơ ngơ, dường như chưa phản ứng kịp.
Rõ ràng vừa rồi bọn họ còn đang ở cạnh tiểu khu, vậy mà mới chớp mắt một cái đã đến chỗ này rồi? Là do thứ vừa nãy bọn họ nhìn thấy là ảo giác? Hay những thứ hiện tại chính là ảo giác?
Trong lòng hắn ta có chút nghi hoặc, muốn tìm lời giải, nhưng thấy thời cơ không phù hợp nên không dám mở miệng hỏi loạn. Chỉ đành cố gắng đè nén nỗi nghi hoặc này ở trong lòng, nhưng đồng thời, sự kính sợ của hắn ta đối với Dương Gian cũng tăng mạnh.
Cách hành sự của ngự quỷ nhân còn thần bí và đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn ta.
Đủ loại người, đủ mọi loại lệ quỷ được khống chế. Càng tiếp xúc nhiều, Lý Dương càng cảm giác được sự khủng bố của nó.
Liễu Tam lại tiếp tục cảm khái.
- Quả nhiên là mắt quỷ Dương Gian, danh hiệu này cũng không phải khoác lác mà có được.
Dương Gian nói:
- Nếu mục đích đến đây của cậu là vuốt mông ngựa của tôi thì được rồi, có thể đi.
Con mắt không có thần thái kia của Liễu Tam khẽ chuyển động, nhìn về phía cô gái ở bên cạnh.
Trương Lệ Cầm.
Cô vẫn còn ở bên trong phòng làm việc, mặc dù Trương Lệ Cầm cảm thấy có chút kinh ngạc đối với sự xuất hiện của hai người này, nhưng rất nhanh sau đó cô đã trấn định lại.
Là một cô gái từng gặp phải một vài chuyện linh dị, vượt qua một số chướng ngại về tâm lý, nên Trương Lệ Cầm không hề yếu đuối như tưởng tượng, cô cũng giống như Giang Diễm, đã trưởng thành.
Dương Gian thản nhiên nói:
- Cô ấy là thư ký của tôi, đảm nhận nhiệm vụ ghi chép mọi thứ cho tôi. Chẳng lẽ điều cậu sắp nói là một việc không thể để lộ ra ngoài ánh sáng hay sao?
Liễu Tam cười nhẹ một tiếng:
- Ha ha, quan điểm thẩm mỹ của cậu không tệ đó chứ. Nếu đã là người của cậu thì không sao. Thực ra cũng chẳng phải là chuyện gì quá bí ẩn, chỉ là tôi không muốn nó bị truyền ra bên ngoài mà thôi. Dù sao tôi cũng là một vị đội trưởng, cần suy nghĩ một chút cho cục diện bên ngoài.
Mức độ ăn mòn từ lệ quỷ của hắn ta còn nặng hơn nhiều so với Dương Gian. Có lẽ Dương Gian còn có một chút dục vọng, chứ hắn ta đã không còn gì nữa rồi, ngay cả một cơ thể người cũng không có.
Trương Lệ Cầm khẽ cau mày, cô cảm thấy người này không bình thường. Thậm chí cô còn cảm giác được có một thứ gì đó từ người này khiến cho người ta phải sợ hãi. Vì vậy cô lập tức nhẹ nhàng đi qua bên cạnh chỗ của Dương Gian.
Dương Gian nói:
- Được rồi, cậu cứ nói thẳng ra đi. Không cần lãng phí thời gian của mọi người, đối với loại người như chúng ta, thời gian là thứ cực kỳ quý giá.
Nụ cười trên mặt của Liễu Tam lập tức thu liễm, sau đó nghiêm túc nói:
- Nói thì chuyện này vẫn có quan hệ với chuyện linh dị của quỷ họa. Vì xử lý quỷ họa nên tổng bộ đã tập hợp thành một tiểu đội gồm có tôi, Lý Quân, Hùng Văn Văn, Lý Dương và Trần Nghĩa. Đương nhiên là kết quả sẽ không được như ý muốn, chúng tôi gặp phải một chút phiền phức.
- Một chút phiền phức?
Dương Gian chợt cười lạnh một tiếng:
- Theo tôi thấy thì mấy người thiếu chút nữa bị quỷ họa giết sạch thì đúng hơn. Thứ đồ chơi đó còn nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng. Tôi cũng từng vào bên trong nên biết được, tình huống trong đó cực kỳ phức tạp.
Liễu Tam không kể tiếp và chỉ nói:
- Trần Nghĩa đã chết, tôi cũng chết, đương nhiên, tôi chỉ chết một con người giấy mà thôi. Vốn dĩ lúc đầu Lý Dương cũng sẽ phải chết ở bên trong. Nhưng Lý Quân đã cứu cậu ta, sau đó đưa cậu ta ra ngoài. Nhưng nếu nói một cách chính xác thì cả đoàn chỉ có một mình Lý Dương là còn sống sót đi ra ngoài. Còn Hùng Văn Văn…