Lúc trước chính hắn đã phải đánh cược cả tính mạng đi treo cổ, thả ra một con lệ quỷ khủng bố nào đó mà hắn không biết. Sau đó liều mạng để giam giữ quỷ chết đói.
Hiện tại thì tốt rồi.
Bị người khác trộm mất?
Nếu một ngày nào đó nó thực sự xuất hiện, vậy những người đã chết lúc trước của thành phố Đại Xương coi như chết một cách vô ích rồi.
Lại giam giữ một lần nữa?
Nói thì nghe dễ.
Nhưng hiện tại trong tay Dương Gian không có đinh đóng quan tài, hắn không dám chắc bản thân có đủ năng lực đối kháng với quỷ chết đói không chứ không cần nói đến việc giam giữ nó.
- Mà thôi, chỗ khác tôi không quản nổi. Tôi chỉ xử lý mọi chuyện ở thành phố Đại Xương thôi. Tổng bộ xảy ra chuyện, đó là chuyện của tổng bộ, tôi không muốn quan tâm đến. Chẳng lẽ bọn họ lại coi tôi như trâu, sai tôi đi xử lý hay sao? Tôi cũng là người, sẽ chết. Cho nên sau này dù chuyện linh dị của quỷ chết đói có bộc phát đi nữa, tôi cũng sẽ không quan tâm. Điều tôi quan tâm chỉ có mảnh đất nhỏ thành phố Đại Xương này thôi.
Dương Gian lạnh lùng nói, tâm trạng hiện tại của hắn không tốt chút nào.
Sắc mặt của Trương Lệ Cầm ở bên cạnh cũng trở nên trắng bệch.
Bởi vì cô nghe thấy quỷ chết đói bị trộm.
Thứ giống như ác mộng kia có thể sẽ buông xuống một lần nữa. Khung cảnh như lần trước sẽ được tái hiện lại. Chỉ nghĩ thôi mà đã khiến cho lòng người phải run rẩy vì sợ hãi.
Liễu Tam nở một nụ cười khô khốc:
- Tôi chỉ nói cho cậu biết một chút tin tức nội bộ mà thôi. Đây chính là bí mật của bí mật. Số lượng người có tư cách biết đến nó không nhiều, nên cậu đừng có tiết lộ lung tung, nếu không sẽ khiến lòng người bị dao động. Dù sao hiện tại đã là thời đại của đội trưởng, nên có nhiều thứ tổng bộ đang dần buông tay.
- Tuy nhiên, tôi muốn hỏi ý kiến của cậu về một vấn đề.
Dương Gian nói:
- Vấn đề gì?
Khuôn mặt của Liễu Tam vẫn mang theo nụ cười quái dị kia, hắn ta chậm rãi hỏi:
- Cậu cảm thấy chuyện này có phải do tên Diệp Chân kia làm không? Đồng thời tổng bộ có nên tiến hành một đợt thăm dò đối với kẻ này không?
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Có thể phán đoán ra được kết quả hay không còn tùy thuộc vào lượng tin tức mà người đó biết. Về chuyện này tôi không hề biết một chút nào, phải chờ đến cậu thông báo thì mới biết. Vậy mà cậu lại để cho tôi suy đoán xem liệu Diệp Chân có phải là người trộm không? Không phải là cậu định bẫy tôi đấy chứ. Tôi và tên kia ở hai nơi, một người ở thành phố Đại Xương, một kẻ tại thành phố Đại Hải, không hề liên quan gì đến nhau, cũng không thù không oán. Vì sao cậu phải đi làm việc khiêu khích, gây thù chuốc oán cho tôi như này. May là thứ đến đây ngày hôm nay của cậu chỉ là một người giấy, nếu không tôi đã có ý định ra tay rồi.
Mặc dù hắn khá trẻ tuổi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là là hắn ngu, làm xằng làm bậy, muốn thể hiện quan điểm về chuyện này.
Liễu Tam nói:
- Tổng bộ cũng đang điều tra về chuyện này. Bên trên rất coi trọng vụ này, nên đã ban bố nhiệm vụ. Nếu có thể tìm ra được hung thủ, tổng bộ sẽ có trọng thưởng rất lớn. Tối thiểu là ba cây quỷ nến, ngoài ra còn có thể thương lượng thêm.
- Số lượng người đủ năng lực để nhận nhiệm vụ này không nhiều. Tôi là một, Tào Dương là hai, cậu là ba, còn có một người nữa tên là… Lý Nhạc Bình là bốn. Ngoại trừ mấy người chúng ta ra, bên trong tổng bộ vẫn còn một số tồn tại đặc thù nữa.
Dương Gian trực tiếp từ chối.
- Không có hứng thú. Tôi sẽ không lội vào vũng nước đục này đâu. Cục diện thế nào thì đó là chuyện của mấy người, chỉ cần đừng có lôi nó đến thành phố Đại Xương của tôi là được. Nếu có kẻ nào dám đến đây gây sự, tôi sẽ xử lý ngay. Đến một người giết một người, đến một đôi giết một cặp, kể cả cậu cũng vậy.
- Cậu đúng là hung hãn.
Nụ cười trên mặt Liễu Tam hơi cứng đờ.
Hắn ta cũng không nghĩ lời vừa rồi của Dương Gian là mạnh miệng, hù dọa người khác. Bởi vì mắt quỷ Dương Gian ở trước mặt hắn ta có được thực lực để làm điều đó. Dù sao đây cũng là nhân vật từng một mình quét ngang hội anh em, xử lý được cả Phương Thế Minh.
Sau đó hắn ta lại nói với giọng điệu thần thần bí bí.
- Nhưng có một thứ hẳn là cậu sẽ hứng thú với nó chứ.
Dương Gian nhìn chằm chằm hắn ta.
- Đinh đóng quan tài?
Liễu Tam nói.
- Đúng thế, giá trị của nhiệm vụ còn vượt quá những phần thưởng mà tổng bộ đưa ra. Đáng giá để thử.
Nếu tăng thêm một cây đinh đóng quan tài, đúng là nó sẽ có sức hấp dẫn rất lớn đối với Dương Gian.
Hắn từng dùng thứ này, nên biết đinh đóng quan tài đáng sợ đến cỡ nào. Nếu không phải vì nó phải cắm lên trên người của quỷ chết đói mới phát huy tác dụng thì lần trước Dương Gian sẽ không giao nó lại cho tổng bộ, mà lấy nó đi.
- Đủ rồi, không cần dùng điều kiện đến dụ hoặc tôi.
Dương Gian nói:
- Nếu mục đích đến đây của cậu chỉ có như vậy thì thật sự là cậu đang lãng phí thời gian của tôi đấy. Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không thì hiện tại bộ người giấy này của cậu có thể chết đi được rồi đó.
- Thực ra việc tiết lộ cho cậu biết một số tin tức bí mật chỉ là thứ yếu, chuyện quan trọng vẫn có liên quan đến Hùng Văn Văn.
Liễu Tam đưa tay chỉ vào tấm ảnh đen trắng trên bàn.
- Giáo sư Vương bảo nó còn có thể cứu. Cậu có thể để cho Hùng Văn Văn sống lại một lần nữa.
Lý Dương ở bên cạnh lập tức bổ sung.
- Dương tiên sinh, là như thế này, giáo sư Vương đúng là có nói qua như vậy. Ngài ấy bảo người bị nhốt vào bên trong bức ảnh sau khi sử dụng quỷ máy ảnh thất bại cũng không chết. Mà bọn họ dùng một phương thức đặc thù để tồn tại. Ngài ấy có nói là anh đã trải qua rồi nên trong lòng anh sẽ hiểu.
Nghe vậy, Dương Gian liền nhìn vào bức ảnh trên bàn, rồi lâm vào trầm tư.
Bức ảnh màu trắng đen này giống y như đúc với bức ảnh bên trên tấm linh vị của Quách Phàm lúc trước.
Trước đó hắn cũng đã từng nghi ngờ con quỷ bên trên tấm linh vị là do quỷ máy ảnh chụp vào, chỉ là sau đó không biết vì sao nó lại được đặt bên trên tấm linh vị mà thôi.