Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1542 - Chương 1543: Phía Trên

Chương 1543: Phía Trên

Những người có tiếng tăm như này, ở bất cứ chỗ nào đều phải đối đãi cho chu đáo, cẩn thận. Không thể coi thành những ngự quỷ nhân bình thường được.

Nhưng chỗ này lại là thành phố Đại Hải, là địa bàn của diễn đàn Linh dị. Bất kỳ ai, kể cả bộ trưởng của tổng bộ có đến đây cũng phải tuân thủ theo quy củ ở chỗ này. Nếu quy củ bị phá hư, vậy địa vị và mặt mũi của diễn đàn Linh dị biết để vào đâu.

Thoáng suy nghĩ một chút, sau đó A Vũ nghiêm túc nói:

- Đúng thế, chuyện này không có chỗ để thương lượng. Cho dù là Dương tiên sinh đi nữa cũng phải tuân thủ theo quy củ ở chỗ này của chúng tôi. Nếu ngài có ý kiến gì thì có thể nói với lão đại của chúng tôi. Trừ phi lão đại của chúng tôi mở miệng, nếu không mọi việc vẫn nên làm theo quy củ.

Dương Gian nhìn chằm chằm hắn ta, sau đó sắc mặt hắn trở nên cực kỳ lạnh lẽo:

- Cậu có biết ngăn cản người phụ trách thi hành công vụ, tôi có thể xử lý cậu mà không một ai dám nói gì hay không?

A Vũ nói:

- Nếu Dương tiên sinh thật sự muốn ra tay, như vậy cũng có nghĩa là ngài quyết định đối nghịch với diễn đàn Linh dị chúng tôi. Tính khí của lão đại chúng tôi không được tốt lắm. Theo tôi nghĩ Dương tiên sinh hẳn sẽ không vì một chút chuyện cỏn con mà nảy sinh chuyện gì đó không thoải mái với lão đại bọn tôi.

Hắn ta trực tiếp nêu tên Diệp Chân để chấn nhiếp Dương Gian.

- Cho nên cậu định dùng cái tên của Diệp Chân để chấn nhiếp, khiến cho ba người chúng tôi ngoan ngoãn đợi ở trên chuyên cơ, sau đó quay đầu rời đi, phải không?

Sau đó, Dương Gian tiếp tục nói:

- Tôi không muốn nói nhảm nhiều với cậu. Hiện tại tôi cho cậu hai lựa chọn, hoặc là mang theo người của cậu và cút khỏi đây. Hoặc là mười giây sau, toàn bộ bỏ mạng lại tại đây. Kiên nhẫn của tôi có hạn, nên không cần có ý định khiêu chiến nhẫn nại của tôi. Dám đứng ra ngăn cản chuyên cơ riêng của người phụ trách, đúng là chán sống.

Hắn không thèm quan tâm đến tên tuổi của Diệp Chân, mà thể hiện ra sự cường thế của bản thân.

Chỉ dựa vào một tên thủ hạ mà muốn đuổi Dương Gian quay đầu rời đi?

Ở trên thế giới này còn chưa có người nào làm được chuyện đó. Dương Gian không muốn gây chuyện, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn sợ diễn đàn Linh dị.

Quả nhiên, vẫn không thể ngăn cản được?

Đối mặt với Dương Gian, chỉ dựa vào tên tuổi của lão đại Diệp Chân và diễn đàn Linh dị vẫn không thể nào chèn ép được.

Cũng đúng, dù sao đó cũng là mặt bài của tổng bộ, nếu có thể dễ đối phó như vậy thì Hội an hem cũng không bị giết sạch.

Chỉ là hiện tại… Hắn ta nên làm gì bây giờ?

Trong lòng A Vũ không ngừng tự hỏi.

Nếu thực sự động thủ, ngày hôm nay hắn ta chắc chắn không thể sống mà bước ra khỏi cabin máy bay. Bởi vì bất kể là Dương Gian, hay Tôn Thụy người phụ trách của thành phố Đại Hán, còn có ngự quỷ nhân tên Lý Dương kia, không ai là dễ đối phó.

Ba đánh một, hắn ta không có chút phần thắng nào.

A Vũ nói:

- Nếu Dương tiên sinh đã nói như vậy, tôi cũng chỉ còn cách báo cáo lại mọi chuyện cho lão đại. Chuyện này mà trở nên xấu thì cũng chẳng tốt cho ai cả. Dương tiên sinh, chẳng lẽ ngài không suy nghĩ thêm một chút hay sao?

Dương Gian vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh như băng:

- Còn bốn giây.

Sắc mặt A Vũ thay đổi, không nói hai lời liền quay người rời đi.

- Chúng ta rút thôi.

Ngay lập tức đám người vừa mới tràn vào cabin máy bay đã nhanh chóng rời đi, không chút dây dưa.

- Xem ra tên tuổi của đội trưởng Dương vẫn còn dùng được.

Tôn Thụy thở phào một hơi, cảm thấy may mắn vì hôm nay có thể tránh khỏi một trận xung đột không cần thiết. Y cũng không muốn nảy sinh xung đột với đám người diễn đàn Linh dị.

Dương Gian nói:

- Bản lĩnh của kẻ này không lớn, nhưng tính khí không vừa chút nào. Lúc nãy tôi thực sự nảy sinh ý định muốn giết chết hắn ta.

Tôn Thụy nheo mắt:

- Cậu tuyệt đối không nên làm như vậy. Tên Diệp Chân kia chính là một tên thần kinh. Cậu mà xử lý người của hắn ta thì hôm nay đừng nói là đi đưa thư, mà chúng ta có thể bước chân ra khỏi sân bay này không còn là một điều khó nói.

Dương Gian nói:

- Nửa năm trước tôi từng cùng tên này nói chuyện với nhau qua điện thoại. Vậy mà qua lâu như thế rồi mà hắn ta còn chưa chịu chết hay sao?

Tôn Thụy nói:

- Không, Diệp Chân vẫn còn sống rất tốt. Trạng thái thân thể của hắn ta tốt đến mức không tưởng. Có thể nói hắn ta và người bình thường không có gì khác nhau, dường như không hề bị lệ quỷ ảnh hưởng.

Thông qua cửa sổ, Dương Gian nhìn thấy từng hàng xe đang dần rời khỏi sân bay.

- Người tên A Vũ kia đi rồi, chúng ta cũng không cần phải lãng phí thời gian ở đây nữa, qua Phúc Thọ Viên đưa bức thư này xong xuôi rồi lại tính sau. Tránh để lâu lại gặp phải đám người diễn đàn Linh dị đến quấy rối. Hai người cũng không cần phải khẩn trương, đám người kia chắc chắn không dám ra tay động thủ trước đâu.

- Dù gì đi nữa thì hiện tại trên danh nghĩa, chúng ta cũng là người của tổng bộ. Chỉ dựa vào diễn đàn Linh dị còn chưa đủ để gánh chịu trách nhiệm cho việc tập kích người phụ trách đâu.

Tôn Thụy gật gật đầu.

- Cậu nói có lý.

Hiện tại y mới kịp phản ứng lại, vừa rồi khả năng cao đám người kia chỉ phô trương thanh thế mà thôi.

Không lâu sau, ba người Dương Gian rời khỏi sân bay, bắt taxi để đi đến Phúc Thọ Viên.

Khi ba người Dương Gian đang trên đường đến địa điểm đưa thư, chuyện vừa nãy đã được thông qua các bộ phận và lan truyền đến bên trong một tòa nhà cao ốc tại khu vực phồn hoa nhất của thành phố Đại Hải.

Tòa cao ốc này có tên là Cao ốc Minh Châu, là một trong những kiến trúc tiêu điểm của thành phố Đại Hải, cũng là tòa nhà cao nhất trong thành phố.

Nhưng đây chỉ là điều mà người bình thường biết, còn ở trong giới linh dị, thì chỗ này chính là tổng bộ của diễn đàn Linh dị.

Ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc.

Trước cửa sổ to lớn, một người thanh niên mặc âu phục, tuổi chừng hai mươi, dụng mạo khá anh tuấn đang cau mày, cúi đầu đánh golf. Trông bộ dạng của hắn ta chẳng khác gì một nhân sĩ thành công.

Bình Luận (0)
Comment