- Nếu không có gì đó quái lạ thì sao bưu điện quỷ lại muốn chúng ta đưa bức thư màu đỏ đậm đến chỗ này?
Tôn Thụy nói:
- Cho nên đội trưởng Dương cho rằng bức thư có gì đó quái lạ?
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
- Chỉ là nghi ngờ mà thôi, còn chưa thể khẳng định. Trước tiên cứ đưa bức thư này đã rồi lại nói sau. Chẳng mấy chốc nữa đáp án sẽ lộ ra thôi. Dù sao chúng ta cũng phải xác nhận rõ lập trường của người đưa thư, đồng thời chứng thực mục đích tồn tại của bưu điện quỷ. Bởi vì đằng sau chuyện này có liên quan đến một số nhân vật đặc biệt.
- Hành động thôi, đi tìm ngôi mộ số 78.
Sau khi quan sát qua mọi thứ, bọn họ quyết định bắt đầu hành động.
Tuy nhiên, ngay khi Dương Gian vừa mới bước lên trước một bước. Trong chiếc xe taxi ở phía sau lại truyền đến tiếng vỡ nát khá to, là tiếng kính bị vỡ.
- Ai vậy, ai ném bóng gôn vậy?
Vốn tài xế đang chuẩn bị lái xe rời đi, chứng kiến kính xe bị vỡ liền chửi ầm lên.
Ba người khẽ quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy tất cả kính của taxi đều đã nứt, một quả bóng golf màu trắng không biết bay từ chỗ nào đến đã khảm vào trong kính.
Nhưng ở trong tầm mắt của bọn họ đều là những chỗ trống trải, gần đây cũng không hề có tòa nhà cao tầng nào, đương nhiên sẽ không có sân đánh golf. Nên căn bản sẽ không có người nào đánh golf gần đây cả. Đồng thời trên đầu bọn họ cũng không có thứ gì khả nghi bay qua.
Sắc mặt Dương Gian hơi đổi, khẽ chú ý xung quanh.
- Quả bóng này bay đến đây có chút kỳ quái.
Với khung cảnh như hiện tại, chuyện này căn bản không thể nào xảy ra.
Tuy nhiên quả bóng golf này rất mới, điều này chứng tỏ nó chỉ vừa mới được sử dụng nên chỉ có khả năng là có ai đó đánh nó và bay đến đây.
Nếu là người làm thì bọn họ cũng không cần quá để ý đến nó.
Tôn Thụy và Lý Dương cũng chỉ nhìn một chút liền thu hồi ánh mắt.
Công tác quản lý của nghĩa trang khá nghiêm khắc. Ba người Dương Gian còn chưa đi vào đã bị một người bảo vệ ngoài bốn mươi ngăn cản, đồng thời yêu cầu bọn họ đăng ký tên, lưu lại số điện thoại.
Đương nhiên loại chuyện như vậy không thể nào làm khó được Dương Gian. Sau khi đập thẳng một vạn đồng vào mặt người bảo vệ kia, người này không những cho phép ba người đi vào mà còn nhắc nhở nghĩa trang sẽ đóng cửa lúc 5 giờ chiều.
Bọn họ cần phải đi ra trước thời gian đó, không được ở lại trong nghĩa trang.
Tôn Thụy lập tức hỏi một chút thông tin liên quan đến ngôi mộ số 78.
Người bảo vệ kia nói:
- Chuyện này thì tôi không rõ lắm, nhưng mỗi một ngôi mộ đều có đánh số. Số từ một đến một trăm sẽ nằm ở khu số một, chính là khu vực phía đông kia. Trên đường cũng có bảng hướng dẫn, mấy vị có thể nhìn bảng hướng dẫn là được.
Tôn Thụy gật đầu nói:
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn.
Rất nhanh.
Ba người đi vào trong khu nghĩa trang, đồng thời dựa theo bảng chỉ dẫn và đi về phía khu vực số một.
Lý Dương nói:
- Đội trưởng Dương, chuyện này có phải là đơn giản quá hay không? Nếu chỉ là tìm đến ngôi mộ số 78, rồi đưa thư, như vậy nhiệm của của người đưa thư chẳng phải là không hề có khó khăn gì hay sao?
Tôn Thụy cũng gật đầu và nói:
- Dựa theo lời của Vương Thiện, thì việc đưa thư có tỷ lệ tử vong cực kỳ cao. Nếu người bình thường bị cuốn vào mà không có chút đầu óc và vận may thì căn bản không thể nào sống sót leo lên tầng hai. Nhưng từ nãy đến giờ, trong quá trình đưa thư, chúng ta chưa từng gặp phải bất cứ nguy hiểm nào. Nếu cứ như này thì dù là người bình thường cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách nhẹ nhàng.
- Còn việc nảy sinh xung đột với diễn đàn Linh dị thì không liên quan gì, không thể tính vào làm một. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu nguy hiểm của nhiệm vụ đưa thư lần này không phải ở trên đường. Như vậy nơi duy nhất tạo ra nguy hiểm cũng chỉ còn lại ngôi mộ số 78 kia.
Dương Gian cũng đồng ý với quan điểm này của y:
- Có lý, bức thư này là một bức thư gửi cho người chết. Cho nên mối nguy hiểm đương nhiên là từ người nhận thư. Theo suy đoán của tôi, người chết có khả năng cao là quỷ.
- Nếu suy đoán của tôi không sai, thì có lẽ chủ nhân của ngôi mộ số 78 chính là một con quỷ, chứ không thể nào là một cỗ thi thể đơn giản được.
Tôn Thụy nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi đến khu nghĩa trang số một.
Sau khi đi vào trong nghĩa trạng, Dương Gian rất nhanh liền nhìn thấy từng tấm bia mộ. Tuy nhiên ở trên mặt đất lại không hề có mồ mả. Nguyên nhân là do cách thức chôn cất được thực hiện giống với nước ngoài, chứ không phải cách thức truyền thống.
Bên cạnh mỗi một ngôi mộ đều có số hiệu.
Bắt đầu đánh số từ 1,2, 3… Cứ thế sắp xếp liền nhau.
Cho nên ngôi mộ số 78 rất dễ tìm kiếm.
Lý Dương đưa tay chỉ về một phương hướng đại khái.
- Hẳn là ở bên kia.
- Đi qua đó xem thử.
Đáng đi của Tôn Thụy khá khập khiễng, nhưng tốc độ không hề chậm. Y chống gậy, khập khiễng tiếng về phía bên kia.
Dương Gian không nói một lời, chỉ hơi cảnh giác một chút, nhưng vẫn đi qua.
Chỗ này không có bất cứ nguy hiểm nào. Bởi vì xung quanh thậm chí còn có mấy nhóm người đến đây để cúng bái. Hơn nữa khung cảnh xung quanh không hề có tí nào gọi là âm u. Xung quanh chỗ này chỉ có một bãi cỏ xanh, không hề có cây cối cao che chắn. Còn cách ngôi mộ cũng rất được chú trọng, nằm phía bắc hướng phía nam.
Nhưng, trong quá trình di chuyển ở trong khu nghĩa trang hiện đại, Dương Gian bất chợt dùng lại, rồi đi về phía một ngôi mộ vừa đi ngang qua.
Ngôi mộ này không giống với mấy ngôi mộ bên cạnh.
Những ngôi mộ ở bên cạnh đều có tên tuổi, có ảnh thờ. Còn ngôi mộ này lại không có gì cả, không tên không tuổi, cũng không có ảnh, mà là một khối bia vô danh.
Điều này không hề hợp với lẽ thường chút nào.
Bởi vì bia mộ đã được đặt, chứng tỏ phía dưới có chôn người. Mà người được chôn phía dưới cũng không thể nào không có tên tuổi được, cho nên khối bia vô danh này có chút không hợp lý.