Mấy người của diễn đàn Linh dị hành động cực kỳ thô lỗ, đối với hai đứa con của Lưu Nguyên, bọn họ không đá thì đạp, không hề có chút nào gọi là đồng tình.
Bọn họ cũng từng tiếp xúc qua với chuyện linh dị, nên không coi mấy người bình thường này vào đâu.
“Đoàng!”
Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên một tiếng súng.
Thân thể La Tố Nhất khẽ lảo đảo, sau đó hắn ta quát lớn.
- Ai, là ai nổ súng?
Lâm Lạc Mai ở bên cạnh gõ chữ, chiếc máy phát thanh phát ra âm thanh:
- Hình như người trúng đạn là anh đó.
La Tố Nhất cúi đầu quan sát, đến lúc này hắn ta mới phát hiện ra, phía trước ngực đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, có máu chảy ra. Nhưng máu của hắn ta lại có màu đen, cùng với một mùi vị hôi thối, chứ không phải là máu tươi của một người sống bình thường.
Lưu Nguyên ở một bên trực tiếp ngồi xổm xuống đất, ôm chặt đầu vì hoảng sợ.
“Đoàng!”
Lại một tiếng súng nữa vang lên, bờ vai của La Tố Nhất bị trúng một phát. Tuy nhiên uy lực của phát súng này không lớn, chỉ xé mở một chút da thịt, để lại một lỗ nhỏ.
Mặc dù bị thương nhưng La Tố Nhất vẫn còn có thể nhảy nhót tưng bừng. Hắn ta nổi giận đùng đùng quát to.
- Là ai đang tìm cái chết vậy?
- La Tố Nhất, lâu rồi không gặp nhỉ, tôi không nghĩ là cậu vẫn còn có thể sống sót.
Phải đến tận lúc này. Dương Gian mới từ bên kia đi đến.
Thực ra hắn cũng đã nhìn thấy đám thủ hạ của La Tố Nhất đang đuổi người từ trước. Tuy nhiên hắn không hề có ý định ngăn cản, bởi vì hắn cảm thấy đây là một chuyện tốt, có thể đuổi những người không liên quan rời khỏi chỗ này, nhằm tránh phiền phức.
Nhưng khi đám người La Tố Nhất muốn khiêng quan tài rời đi thì Dương Gian không thể chấp nhận được.
Nếu không còn thi thể của bà lão họ Lưu, thì sao bọn họ đưa thư cho chủ nhân của ngôi mộ số 78 được?
Chẳng lẽ lại nhét thư vào trong hũ tro cốt?
Nếu làm như vậy mà bưu điện quỷ không tính là thành công thì bọn họ phải làm sao?
Cho nên Dương Gian mới ra tay.
- Cậu… Cậu là Dương Gian?
La Tố Nhất thấy Dương Gian đang đi về phía này, liền trợn tròn hai mắt.
Mặc dù biết Dương Gian đang ở trong Phúc Thọ Viên, nhưng hắn ta không nghĩ là Dương Gian lại chủ động tìm đến.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng này của Dương Gian, có vẻ như người vừa nổ súng cũng chính là hắn.
“Đoàng!”
Nhưng Dương Gian vẫn lạnh lùng như cũ, đưa tay bóp cò.
- Khoan, khoan đã, Dương Gian, nghe tôi nói một chút, đừng có bắn.
La Tố Nhất vội vàng vươn tay ra ngăn, lộ vẻ bối rối, sự lạnh lùng và cường thế lúc trước của hắn ta không biết đã biến đâu mất tiêu.
Dương Gian dừng chân lại, thu hồi khẩu súng trong tay rồi nói:
- Cậu không nên đến chỗ này, đã biết rõ tôi đến Phúc Thọ Viên làm việc mà cậu còn dám chạy qua đây? Là Diệp Chân bảo cậu đến à, hay cậu chính là người quản lý của khu vực này?
Trên người La Tố Nhất có mấy vết đạn, nhưng hắn ta vẫn như cũ, không hề hấn gì, vẫn đứng tại chỗ.
Vũ khí đã không thể giết được hắn ta.
Mặc dù khẩu súng trong tay Dương Gian được làm từ vàng và đạn cũng là đạn đặc chết, nhưng đều vô dụng.
La Tố Nhất không dám nổi giận đối với Dương Gian, chỉ gượng cười rồi nói:
- Chỉ là tôi có chút tò mò nên đến đây xem một chút.
Hắn ta không dám nhắc đến chuyện vừa bị Dương Gian bắn cho mấy lỗ.
Dương Gian khẽ liếc Lâm Lạc Mai ở bên cạnh rồi nói:
- Chỉ có hai người các cậu thôi à, một người nữa đâu rồi? Tôi nhớ tiểu đội của mấy người có đến ba người lận mà?
Sắc mặt La Tố Nhất hơi động, lộ ra chút tiếc nuối:
- Hắn ta chết rồi, chết từ tháng trước. Nguyên nhân là do lệ quỷ khôi phục, hắn ta áp chế không nổi.
Ngự quỷ nhân đều là một đám đoản mệnh. Lúc trước, Lâm Lạc Mai cũng sắp phải chết, nhưng nhờ may mắn nên được Dương Gian tặng cho một danh ngạch.
- Đúng là đáng tiếc.
Sắc mặt Dương Gian vẫn bình tĩnh, không có biểu hiện gì.
Hắn gặp rất nhiều ngự quỷ nhân chết, nên trong lòng cũng coi như quen.
Dương Gian hỏi tiếp:
- Hôm nay mấy người thực sự đến đây để xem? Không có ý định quấy rối?
La Tố Nhất buồn bực nói:
- Cậu ở chỗ này thì tôi sao dám đến quấy rối, tôi thực sự chỉ đến đây nhìn xem mà thôi.
Dương Gian chỉ tay về phía linh đường rồi hỏi:
- Cậu đuổi đám người kia thì cũng thôi, nhưng vì sao cậu lại đi cướp quan tài của nhà người ta?
La Tố Nhất giải thích:
- Chỉ là vì ngăn ngừa một số chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà thôi. Dù sao chỗ này cũng khá đặc biệt, tôi không muốn ở đây lại xuất hiện thêm thi thể của người chết. Nếu cậu đã không đồng ý thì bọn họ không làm nữa.
Nói xong, hắn ta liền để cho đám thủ hạ buông quan tài xuống.
Bốn người thủ hạ mặc âu phục không dám nhiều lời, lập tức buông quan tài xuống.
Không biết là vì bị người thân ở bên cạnh quấy nhiễu, hay là vì có người nhấc quan tài không vững. Mà trong quá trình này, cỗ quan tài đột nhiên nghiêng sang một bên, trực tiếp rơi xuống đất.
Điều này khiến cho nắp quan tài bị hở ra.
Nhưng quỷ dị chính là ở bên trong quan tài không có một ai, thi thể của bào lão họ Lưu đã biến mất…
Người phát hiện ra điều này đầu tiên chính là Lưu Hân Duyệt, con gái của tổng giám đốc Lưu, Lưu Nguyên.
Khi chứng kiến cỗ quan tài rỗng tuếch, cô ta lộ ra vẻ chấn kinh, trợn tròn hai mắt.
- Cha, cha… bà nội, không thấy bà nội đâu nữa.
Lưu Hân Duyệt liên tục run rẩy, một cảm giác hoảng sợ bắt đầu lan tỏa khắp người cô ta.
Đến lúc này, Lưu Nguyên đang ôm đầu gối, ngồi chồm hổm trên mặt đất mới ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời nhìn thấy cỗ quan tài trống rỗng.
- Thi thể biến mất?
Tôn Thụy nghe nói vậy, sắc mặt y lập tức thay đổi, vội vàng chống gậy, khập khiễng đi đến.
Y đi vào bên trong linh đường, tìm kiếm một vòng, sau đó gõ gõ vào cỗ quan tài mấy lần, đúng là đã không còn nhìn thấy cỗ thi thể đâu nữa.
- Đội trưởng Dương, có vẻ như sắp sửa xảy ra chuyện rồi.
Vẻ mặt Lý Dương cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng. Hắn ta ngẩng đầu, quan sát bốn phía, nhìn ngắm lấy những tấm bia mộ đang đứng sừng sững trong nghĩa trang. Không biết vì sao, lúc này trong lòng hắn ta đột nhiên tuôn ra một cảm giác bất an.