Lưu Nguyên nói:
- Chuyện này có liên quan gì với cậu sao?
Người thủ hạ kia cười lạnh nói:
- Bọn tôi là người phát ngôn của nhân viên quản lý diễn đàn Linh dị. Hôm nay chúng tôi nhất định phải dỡ bỏ linh đường. Mặt khác, thi thể bên trong quan tài nhất định phải đi hỏa táng, nếu đã hỏa táng rồi thì nhập thổ ngay đi. Hôm nay, Phúc Thọ Viên không cho phép xử lý tang sự. Tốt nhất mấy người nên mau chóng rời khỏi đây, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả.
Diễn đàn Linh dị?
Đó là cái gì?
Lưu Nguyên lập tức sững sờ, trước giờ hắn ta chưa từng nghe qua cái tên này. Dù sao hắn ta cũng không phải là những tập đoàn đỉnh phong ở trong thành phố Đại Hải, nên không thể tiếp xúc được với những chuyện bên trong giới linh dị.
- Để tôi xem xem là ai dám làm loạn? Nếu hôm nay mấy người dám đến quấy rối, Lưu Nguyên tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho mấy người. Trương Hâm, báo cảnh sát, mặt khác gọi người đến.
Trương Hâm ở bên cạnh vội vàng gật đầu, sau đó cầm điện thoại và gọi.
Ở bên cạnh có một vài người bạn làm ăn cũng có ý định muốn giúp đỡ.
- Đúng là vô pháp vô thiên, ngay cả trường hợp này mà vẫn có người đến để gây chuyện. Tổng giám đốc Lưu, ông cứ yên tâm, tôi có biến một công ty bảo an, để tôi gọi bọn họ đến giúp đỡ một tay.
Có người đứng dậy chỉ trỏ.
- Đám người điên này từ đâu đến vậy. Hôm nay là ngày hạ thổ của mẹ tổng giám đốc Lưu, có chuyện gì thì đợi tối rồi nói cũng chả sao. Đúng là một chút đạo đức cũng chẳng có.
Đương nhiên cũng có một vài người tỏ ra nghi ngờ, có phải là tổng giám đốc Lưu này nợ tiền ai đó không trả nên bị người ta đến tận nơi đòi nợ.
Nếu không đang yên đang lành như này sao lại có một đám người nhảy ra muốn phá bỏ linh đường.
Ở trong linh đường, con gái của Lưu Nguyên đang liều mạng ngăn cản mấy người thủ hạ của diễn đàn Linh dị.
- Dừng tay, mau dừng tay, không được động đến bà nội tôi.
Khung cảnh lập tức trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Sắc mặt Lưu Nguyên xám đen, tức đến độ muốn giết người. Nhưng lý trí nói cho ông ta biết, nếu lúc này mà xảy ra xung đột thì chỉ càng khiến cho mọi chuyện thêm tồi tệ hơn mà thôi. Hắn ta đã cho trợ lý báo cảnh sát cùng gọi người. Cùng lắm là nửa tiếng nữa, những người này sẽ bị đuổi ra ngoài, thậm chí là bắt vào nhà giam.
“Đoàng!”
Nhưng đúng lúc này đột nhiên xuất hiện một âm thanh cực lớn.
Đây là tiếng súng.
- A!
Không ít người vô thức la hét, sau đó tỏ ra hoảng sợ nhìn về phía phát ra tiếng súng.
Bọn họ lập tức nhìn thấy hai người trẻ tuổi, một nam một nữ đang đi từ phía kia đến.
Người nổ súng là người nam.
Là một người thanh niên chừng hai mươi, màu da hơi khó coi, nhưng ánh mắt của người này lại cực kỳ quỷ dị, đang nhìn chằm chằm vào đám người.
- Muốn đuổi người thì dùng phương pháp trực tiếp một chút. Tôi cho mấy người hai mươi giây, đến lúc đó còn có ai ở lại, tôi sẽ giết chết người đó.
Trong tay La Tố Nhất cầm một khẩu súng, hắn ta chỉ về phía linh đường và uy hiếp những người tham gia tang lễ.
- Mấy người, mấy…
Lưu Nguyên trợn tròn hai mắt, lúc này trong lòng hắn ta đều đang run lẩy bẩy.
Hắn ta đã đắc tội với đám người hung ác này từ khi nào vậy. Ở trong tang lễ của mẹ hắn ta vậy mà lại có kẻ cầm súng xông vào uy hiếp.
Bắt cóc?
Cướp của?
Hay là do đối thủ tìm người gây phiền phức.
Nhất thời, ở trong đầu hắn ta nảy sinh rất nhiều ý nghĩ.
La Tố Nhất đi đến:
- Ông chính là Lưu Nguyên?
- Chuyện ngày hôm nay không có quan hệ gì với ông cả. Chỉ là ông khá xui xẻo khi lựa chọn tổ chức tang lễ vào lúc này. Ông nên tranh thủ thời gian mang theo anh em bạn bè lăn khỏi đây. Tôi sẽ tiếp quản quan tài thay ông, sau khi chôn xong tôi sẽ cho người thông báo cho ông biết một tiếng.
Miệng Lưu Nguyên khẽ nhúc nhích, có chút sợ hãi nói:
- Mấy người… Nếu mấy người muốn tiền thì cứ nói thẳng, đừng, đừng giết người.
- Tiền?
La Tố Nhất cười cười:
- Còn có mười giây, nếu mấy người đã không có ý định rời đi, vậy tôi sẽ nổ súng.
Đến lúc này, những người khác ở gần đó mới giật mình tỉnh lại. Có người hét lớn một tiếng, sau đó quay đầu bỏ chạy. Có người mặt mũi tái nhợt, loạng quạng chạy đi.
Chỉ trong nháy mắt, lượng người xung quanh đã vơi đi bảy tám phần. Xung quanh chỉ còn lại một bãi đất trống bừa bộn. Chỉ là những người kia vì quá hoảng sợ, nên không phân biệt được phương hướng, liền chạy loạn xạ ở trong nghĩa trang. Có một vài người may mắn, chạy đúng về phía lối ra. Nhưng cũng có không ít người vì tránh né đám người diễn đàn Linh dị nên đã chạy sâu vào trong nghĩa trang. Tóm lại là cứ rời khỏi chỗ này đã rồi tính sau.
Dù sao mấy người này cũng mang theo súng, quá nguy hiểm.
- Mấy người đang làm gì vậy, mau thả bà nội tội xuống, thả xuống ngay…
Lúc này, ở trong linh đường truyền đến từng tiếng cãi vã.
Là một cô gái chừng hơn hai mươi, đang cùng một cậu thanh niên mười mấy tuổi, cố gắng ngăn cản người của diễn đàn Linh dị mang cỗ quan tài đi khỏi linh đường.
Nhưng lúc này quan tài đã bị bốn người đàn ông mặc âu phục khiêng lên trên vai.
Có vẻ như bọn họ định mang nó đi hỏa táng.
Nhưng hai người kia đang liều mạng can ngăn, không cho bọn họ khiêng quan tài rời đi.
- Tiểu Duyệt, Tiểu Hào, đừng, đừng ngăn bọn họ. Trong tay họ có súng, mau buông tay đi.
Sắc mặt Lưu Nguyên trắng bệch, vì sợ con gái và con trai hắn ta sẽ bị thương vì tranh chấp với đám người hung ác kia.
La Tố Nhất lạnh nhạt nói:
- Nếu ông sợ bọn họ xảy ra chuyện thì dẫn bọn họ rời khỏi đây đi. Phần còn lại của tang lễ cứ để cho tôi xử lý thay ông là được rồi.
Hắn ta không muốn gây chuyện, kẻo lại có người chết. Nhưng ngày hôm nay hắn ta không muốn có thi thể ở trong này.
Người chết gì gì đó thì phải đốt đi, không được vứt loạn ở trong này. Bởi vì chúng là dấu hiệu cho những điềm không may.
Ban đầu, nghĩa địa đã là một nơi không được tốt đẹp gì cho lắm, nếu còn thêm mấy cỗ thi thể nữa, La Tố Nhất cảm thấy bản thân rất dễ nghi thần nghi quỷ.