Vốn dĩ ánh mắt của hắn ta cũng đã được coi là khá uy nghiêm rồi, vậy mà ánh mắt của người kia lại đáng sợ hơn. Một ánh mắt hững hờ, băng lãnh, giống như người chết. Chỉ nhìn qua đã đủ khiến cho người ta cảm thấy một cỗ sợ hãi xuất phát từ sâu trong nội tâm. Đây không thể nào là loại ánh mắt mà một người bình thường có thể có được.
Trong lòng Lưu Nguyên thầm nghi hoặc.
"Mấy người này rốt cục là ai vậy?"
Tuy nhiên buổi tang lễ vẫn tiếp tục tiến hành đâu vào đấy theo đúng tuần tự.
Nhưng không hề có một ai trong đám người phát hiện ra, ngay lúc này, ở bên trong quan tài giữa linh đường, vốn đã hóa trang, mặc quần áo tử tế và nhập liệm xong xuôi. Vậy mà không biết từ lúc nào bà lão họ Lưu kia đã mở mắt. Ở sâu trong hốc mắt đang khẽ lõm xuống kia, hai con ngươi khẽ chuyển động một chút.
Ở bên trong khu mộ số một, có thứ gì đó quỷ dị đang dần dần buông xuống.
Cũng ngay lúc này.
Bên ngoài Phúc Thọ Viên, đoàn xe chuyên dụng của diễn đàn Linh dị cũng đã đến nơi.
Cuối cùng, Diệp Chân vẫn nhịn không được mà phải phái người đến để điều tra.
Xe dừng lại.
Hai người, một nam một nữ đi xuống xe.
Hai người này cũng không phải ai khác, mà chính là La Tố Nhất cùng Lâm Lạc Mai, từng tham gia xử lý chuyện linh dị cùng Dương Gian.
- Phúc Thọ Viên?
- Đúng là không nghĩ đến sẽ có một ngày Dương Gian chạy đến thành phố Đại Hải. Từ lần gặp gỡ trước đến nay cũng đã qua mấy tháng, thú thật tôi không hề muốn gặp lại hắn một chút nào.
Đi xuống xe, La Tố Nhất thầm than, trong đầu lại nhớ về cảnh tượng từng xảy ra ở trong khách sạn Caesar.
Lúc đó đám người bọn họ đã suýt nữa bị quỷ giết sạch. Điều đáng sợ nhất chính là khi đó Dương Gian có thể phục sinh lại một người đã chết như Đồng Thiến, đồng thời còn khiến cô ta trở thành một vị ngự quỷ nhân khủng bố khống chế hai mặt quỷ.
Từ sau chuyện lần đó, La Tố Nhất cũng hơi chú ý đến chuyện của mắt quỷ Dương Gian.
Không thèm chú ý thì thôi, một khi chú ý đến chuyện của hắn sẽ khiến cho người ta cảm thấy phải giật mình.
Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã tiếp xúc với hai chuyện linh dị cấp S, còn đánh nhau với Phương Thế Minh của hội anh em một trận. Điều quan trọng nhất là cho đến giờ hắn vẫn… Chưa chết.
Để đánh giá sự lợi hại của ngự quỷ nhân, người ta không xem họ đã trải qua chuyện gì, mà quan tâm đến việc sau khi trải qua những thứ đó vị ngự quỷ nhân kia còn có thể sống hay không.
- Lo lắng của lão đại không phải không có lý. Việc Dương Gian đến đây chắc chắn có chuyện gì đó. Hắn không phải là một người vô duyên vô cớ chạy đến một nơi nào đó để ngắm cảnh. Nói không chừng chỗ này sẽ phát sinh chuyện linh dị.
Ở bên cạnh có một cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác lông màu xám, đeo khẩu trang, tóc xõa ngang vai. Cô ta đang cầm một chiếc máy nói chuyện, vừa gõ chữ cho nó phát ra âm thanh.
Cô ta chính là Lâm Lạc Mai, có danh hiệu giọng nói quỷ.
Trước kia, khi đi đến khách sạn Caesar cùng Dương Gian, trạng thái của cô ta rất kém cỏi, sắp sửa bị lệ quỷ khôi phục. Nhưng sau đó Dương Gian đã cho cô ta một danh ngạch khống chế lệ quỷ, nhờ đó Lâm Lạc Mai mới có thể tiếp tục sống sót.
Còn cái giá phải trả đương nhiên là khống chế con lệ quỷ thứ hai.
Nếu không phải như vậy Lâm Lạc Mai đã chết từ lâu rồi.
Cho nên ít nhiều gì cô ta vẫn có một chút hảo cảm đối với Dương Gian, ít ra hắn so với những vị ngự quỷ nhân khác mà cô ta tiếp xúc trong thời gian ngắn thì thuận mắt hơn nhiều.
La Tố Nhất lập tức nói:
- Tôi không muốn bị cuốn vào chuyện gì đó cùng với Dương Gian. Tôi chỉ bồi cô đến đây để xem xét một chút, chỉ quan sát thôi, tuyệt đối sẽ không ra tay.
Lâm Lạc Mai tiếp tục gõ chữ:
- Nếu thực sự có chuyện thì chúng ta hẳn là nên giúp hắn. Dù sao chỗ này cũng là thành phố Đại Hải, khi xảy ra chuyện chúng ta cũng có trách nhiệm phải xử lý.
La Tố Nhất vội vàng lắc đầu:
- Giúp? Giúp thế nào? Hắn lợi hại như vậy còn cần đến sự giúp đỡ của hai người chúng ta hay sao? Nếu hắn thật sự cần giúp thì đó đã là những chuyện mà chúng ta không có tác dụng gì nữa, chỉ đánh đấm cho có khí thế rồi trở về.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào bên trong nghĩa trang, đi theo còn có sáu bảy người thủ hạ, làm chân chạy cho hai người. Mặc dù ở trong diễn đàn Linh dị, hai người Lâm Lạc Mai và La Tố Nhất không được nổi danh. Nhưng dù sao bọn họ cũng là ngự quỷ nhân, nên ít nhiều gì cũng có chút phân lượng. Không thể cứ chuyện gì cũng để bọn họ đích thân đụng tay như vậy được.
Vừa mới tiến vào trong nghĩa trang, bọn họ đã nhìn thấy một tòa linh đường được xây dựng tạm thời.
Trong linh đường có không ít người đến tặng hoa tươi đưa tiễn.
Thấy vậy, sắc mặt La Tố Nhất lập tức thay đổi.
Đùa gì vậy trời, đang lúc căng thẳng như này, làm gì không làm lại đi bày linh đường, đặt vòng hoa tổ chức tang lễ?
Là ngại ngày hôm nay quá an tĩnh, chưa đủ náo nhiệt hay sao vậy?
La Tố Nhất lập tức phân phó:
- Đi qua dỡ bỏ cái linh đường này cho tôi, người cũng đuổi đi. Nếu ở trong quan tài có người chết thì đem đi hỏa táng, nếu không có thì lập tức nhập thổ. Đừng để bọn họ ở lại chỗ này. Nếu có người dám ngăn cản, nên ra tay thì cứ ra tay, không cần khách khí.
Ngay lập tức sáu bảy người thủ hạ kia liền bước lên, khí thế cực kỳ hung hãn. Bọn họ là chân chạy cho diễn đàn Linh dị, nên không có gì phải kiêng kỵ. Ở trong thành phố Đại Hải, chưa có chuyện gì là bọn họ không dám làm.
- Toàn bộ tản ra, tản ra ngay, mang vòng hoa rời khỏi đây.
- Tránh ra, ai cho phép mấy người dựng linh đường ở chỗ này? Người phụ trách, bảo người phụ trách ra gặp tôi ngay.
- Toàn bộ lập tức rời khỏi đây, chỗ này sẽ cho chúng tôi tiếp quản.
Những người thủ hạ này tỏ ra cực kỳ cường thế, hô hào, sau đó bắt đầu đuổi người, phá bỏ linh đường.
Một số bạn bè quen biết của tập đoàn Lưu Thị chứng kiến thấy cảnh tượng này liền tỏ ra kinh sợ.
Sắc mặt Lưu Nguyên lập tức biến đổi, vội vàng chạy đến.
- Mấy người đang làm cái gì vậy? Đến gây sự à? Cút ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Một người thủ hạ nhìn chằm chằm hắn ta rồi nói:
- Là ông cho người dựng linh đường ở chỗ này? Người chết là gì của ông?