Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1549 - Chương 1550: Lưu Nguyên 2

Chương 1550: Lưu Nguyên 2

- Ba người đứng bên kia là ai thế? Có phải là anh em bạn bè gì đó không? Cậu đi hỏi bọn họ một chút xem có phải là đến để tham gia tang lễ hay không. Nếu là người xa lạ thì cậu bảo họ cách xa xa một chút. Đừng để cho những người không liên quan đứng nhìn giống như đang coi náo nhiệt thế không hay.

Một người trợ lý mặc âu phục màu đen lập tức gật đầu nói:

- Vâng, ông chủ.

Lưu Nguyên lại nói thêm:

- Thái độ khách khí một chút. Tôi cũng không muốn vì chút chuyện cỏn con mà thêm phiền phức. Lần này đến rất nhiều người, không thể để xảy ra chuyện, kẻo người ta cười cho.

Giọng điệu của hắn ta rất nghiêm túc, cũng rất uy nghiêm.

Người trợ lý vội gật đầu:

- Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay.

Rất nhanh.

Người trợ lý này đi đến bên cạnh ba người.

- Chào mọi người, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Lưu, tôi tên là Trương Hâm, mấy vị có thể gọi tôi là Tiểu Trương cũng được.

Người này tỏ ra cực kỳ khách khí.

- Không biết mấy vị đến đây có phải là vì tham gia buổi tang lễ ngày hôm nay không? Tôi thấy mấy vị đã đến đây từ rất lâu, đồng thời đứng đây từ nãy đến giờ nên có chút tò mò.

Dương Gian nói thẳng.

- Tôi và người thân của người chết không có quen biết, nên không phải đến để tham gia tang lễ.

Trương Hâm nói:

- Nếu mấy vị không phải là bạn bè của tổng giám đốc Lưu, như vậy mấy vị có thể tạm thời rời khỏi đây không? Không nên quấy rầy nghi thức tang lễ của chúng tôi.

Tôn Thụy dùng cây gậy trong tay gõ gõ xuống nền đất, phát ra âm thanh ngột ngạt.

- Cậu cảm thấy mấy người chúng tôi đang quấy rầy đến việc xử lý tang sự của các người hay sao vậy? Đùa gì thế, chúng tôi chỉ đứng đây ngắm phong cảnh và hóng gió thôi. Từ đây đến chỗ linh đường cũng cách mười mấy mét lận, thì sao tính là chúng tôi đang quấy rầy được. Chẳng lẽ mấy người đã đặt bao toàn bộ khu vực này rồi hay sao thế?

Trương Hâm nói với giọng điệu rất chân thành.

- Thực sự xin lỗi, nhưng chúng tôi thực sự đã thanh toán tiền phí sân bãi cho ngày hôm nay rồi. Mong ba vị có thể hiểu cho, dù sao người cũng là chết già, nên hi vọng ba vị có thể tránh né một chút.

Tôn Thụy lạnh lùng nói:

- Mấy người nộp bao nhiêu tiền phí? Mười vạn? Hay ba mươi vạn? Có phải là nếu chúng tôi trả tiền gấp đôi thì có thể bảo mấy người xách quan tài lên và rời khỏi đây hay không?

- Cút qua một bên, đừng có quấy rầy chúng tôi. Nhiều chuyện nữa là tôi cũng không ngại để cho mấy người tổ chức thêm một đám tang.

Cách thức nói chuyện của y không hề khách khí chút nào, thậm chí có chút khó nghe.

Tuy nhiên điều này cũng không quá khó hiểu.

Dù sao Tôn Thụy cũng là nhân vật một tay che trời ở trong thành phố Đại Hải. Mà bản thân y cũng là ngự quỷ nhân, nên người bình thường ở trước mắt y chẳng đáng là gì.

Lý Dương ở bên cạnh cũng lạnh nhạt nói:

- Việc chúng tôi đứng ở chỗ này căn bản không tạo ra phiền phức gì cho mấy người cả. Nhưng nếu mấy người nhất quyết muốn đuổi chúng tôi đi, vậy chúng tôi không thể đáp ứng.

Dù sao đi nữa, hiện tại người nhận thư đang đứng trước mặt, bọn họ đương nhiên là phải nhìn chằm chằm, tránh xảy ra chuyện.

- Mấy vị, thật sự xin lỗi, ý của tôi không phải như vậy. Tôi chỉ mong mấy vị có thể tạm thời tránh đi một chút cũng được. Chờ đến khi chúng tôi tổ chức xong tang lễ mấy người có thể trở về và đứng bao lâu tùy thích. Còn hiện tại, mong mấy vị có thể thông cảm cho.

Người trợ lý tên Trương Hâm kia cũng đã nhìn ra được gây gậy bằng vàng ròng ở trong tay Tôn Thụy, không những thế, ở trên cây gậy còn gắn một khối bảo thạch cực lớn. Chỉ riêng thứ này giá trị của nó cũng phải hơn ngàn vạn.

Cho nên ba người trước mắt hắn ta không phú thì quý, nói không chừng địa vị còn cao hơn cả Lưu Nguyên, ông chủ của hắn ta.

Vốn dĩ Trương Hâm đang định nổi cáu, nhưng sau khi nhìn thấy thứ này, hắn ta liền tỏ ra cực kỳ khách khí, nói lời xin lỗi.

Tôn Thụy phất tay:

- Không có việc gì thì đi qua một bên, đừng có quấy rầy chúng tôi. Hơn nữa chúng tôi sẽ không rời đi đâu, nên nếu còn có ý định muốn đuổi chúng tôi thì tốt nhất là cậu nên từ bỏ ý nghĩ đó đi. Nếu không xảy ra chuyện gì mà nói, cậu sẽ không thể nào gánh chịu nổi hậu quả đâu. Tôi là dễ nói chuyện lắm rồi đó. Nếu đổi lại là người khác thì hôm nay mấy người sẽ không may mắn như vậy đâu.

Y tỏ ra không kiên nhẫn, muốn xua đuổi người trước mắt.

- Chuyện... Chuyện này....

Trong lúc nhất thời, người trợ lý tên Trương Hâm kia tỏ ra có chút đắn đo.

Hắn ta thực sự sợ chọc đến một số người lợi hại, dù sao ở trong thành phố Đại Hải, lượng người có tiền cũng là tầng tầng lớp lớp.

Khẽ chần chờ một lát, cuối cùng Trương Hâm cũng quanh người rời đi và kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lưu Nguyên.

- Ông chủ, tôi cảm thấy mấy người kia không giống với người bình thường, đồng thời còn có chút cổ quái. Tôi nghĩ chúng ta không nên động vào bọn họ thì tốt hơn, tránh lại xảy ra chuyện gì đó không hay.

Lưu Nguyên nghe nói như vậy, sắc mặt khẽ trầm xuống. Trong buổi tang lễ của mẹ hắn ta sao lại có mấy người không liên quan ở bên cạnh xem náo nhiệt như vậy được. Đã thế mấy người còn đứng nhìn chằm chằm, quả là quá chói mắt. Hắn ta nói nhỏ:

- Thử tiêu chút tiền xem có tác dụng không?

- Ông chủ, có lẽ là không có tác dụng gì đâu. Cây gậy mà người kia cầm trong tay được làm từ vàng ròng, hơn nữa còn khảm một khỏa bảo thạch to tướng, giá trị của nó ít nhất cũng phải năm trăm vạn trở lên.

Nói đến đây, Trương Hâm khẽ ngừng lại một chút.

Nghe vậy, sắc mặt Lưu Nguyên khẽ động.

Khả năng mấy người đến đây đều là những nhân vật lớn đương nhiên sẽ rất cao, là những người mà hắn ta không thể trêu chọc nổi.

- Nếu đã như vậy thì tạm thời không cần để ý đến bọn họ.

Lưu Nguyên đưa mắt nhìn về phía này, ánh mắt hắn ta khá sắc bén.

Nhưng khi chứng kiến ánh mắt của Dương Gian, hắn ta lại có cảm giác thở gấp, tim đập liên hồi.

Bình Luận (0)
Comment