Khoảng chừng mười hai giờ rưỡi trưa hôm đó, một hàng xe nối đuôi nhau chạy từ thành thị vào Phúc Thọ Viên.
Đoàn xe dừng lại, chừng mấy chục chiếc, bên trong có không ít chiếc xe sang trọng, trông khá phô trương. Mà những người từ trong xe bước xuống đều là những tinh anh của xã hội, là những nhân sĩ thành công, không phú thì quý.
Chỉ trong chốc lát.
Trên bãi đất trống liền tụ tập gần trăm người. Toàn bộ người này đều mặc quần áo thuần một màu đen, có một vài người còn cài hoa màu trắng trước ngực. Nhìn bộ dạng của đám người hẳn là đến để tham gia tang lễ.
Đồng thời trước khi đám người này đến, nhân viên của nghĩa trang đã hoàn thành việc lắp đặt linh đường tạm thời.
Cách đó không xa, Tôn Thụy chống gậy, khập khiễng đi đến. Y tỏ ra không kiên nhẫn nói:
- Những kẻ có tiền đúng là phiền phức, tiếp theo còn phải làm một cái lẽ cáo biệt. Không công khiến cho chúng ta tốn thêm mấy tiếng đồng hồ. Đúng là chẳng chịu thông cảm cho người khác một chút nào.
Sắc mặt Dương Gian vẫn bình tĩnh:
- Đừng nói như vậy, người nhà của người ta chết, nên ít nhiều gì vẫn cần làm một chút trình tự.
- Với lại cẩn thận một chút cũng không sai. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta trải qua việc đi đưa thư, cũng được coi là một người mới. Ngoài ra, bức thư màu đỏ này khiến tôi khá chú ý.
- Không thể ỷ vào bản thân là ngự quỷ nhân mà muốn làm gì thì làm, cẩn thận không là lật xe đấy.
Tôn Thụy cảm khái:
- Quả nhiên, phong cách làm việc của đội trưởng Dương vẫn là giọt nước không lọt.
Lúc này ba người mới đến gần khu vực linh đường tạm thời vừa được dựng lên kia.
Ở giữa linh đường là một chiếc quan tài, xung quanh đặt đầy hoa tươi. Phía trước cỗ quan tài có một bức di ảnh màu trắng đen.
Lý Dương hạ giọng nói:
- Dựa theo tình huống bình thường mà nói, người chết phải được hỏa táng mới đúng. Nhưng nhìn kiểu này, có lẽ ở bên trong quan tài là một cỗ thi thể còn nguyên vẹn.
Tôn Thụy nhìn cỗ quan tài trong linh đường rồi nói:
- Theo như quy định thì đương nhiên là thi thể phải được hỏa táng. Nhưng cậu thử nhìn mà xem, những người tham gia buổi tang lễ này đều là kẻ có tiền, không phú thì quý. Nếu như người nhà kiên trì, không muốn hỏa táng thì bọn họ vẫn có thể thổ táng. Có thể nói ngoại trừ nhân vật công chúng ra, nếu không muốn thì vẫn có thể thổ táng.
- Đương nhiên, một vài nhân vật công chúng vẫn có thể thổ táng. Chỉ cần lén lút chôn cất thi thể, rồi tổ chức một buổi lễ cho người ta xem là được. Qua một đoạn thời gian, chờ danh tiếng trôi qua, làm gì còn có ai quan tâm xem thứ ở trong bình chưa là tro cốt hay thi thể?
Lý Dương kinh ngạc nói:
- Còn có thể làm như vậy?
Tôn Thụy nói:
- Dù sao đi nữa, theo như quan niệm truyền thống của chúng ta, người ta vẫn muốn thổ táng nhất, nên không còn cách nào khác. Đội trưởng Dương? Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ. Theo tôi, cậu cứ mở quỷ vực, sau đó đặt bức thư màu đỏ vào trong quan tài là được. Chờ đến chiều bọn họ chôn quan tài xuống, vậy là coi như chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Vừa đỡ tốn công sức, lại không phải mất thêm thời gian.
Giọng điệu của y có chút thư thả, bởi vì y cảm thấy nhiệm vụ đi đưa thư này rất bình thường, không hề khó khăn. Thậm chí có thể nói là bọn họ đã khiến cho chuyện này từ bé xé ra to. Cho dù chỉ có một mình Lý Dương đến đây cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách nhẹ nhàng.
Dương Gian không nói gì, chỉ dừng chân lại, sau đó dùng mắt quỷ thăm dò bên trong cỗ quan tài.
Không có lực lượng linh dị ngăn cản nên hắn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong cỗ quan tài.
Ở bên trong quan tài thực sự có một cỗ thi thể, là của một bà lão tuổi ngoài bảy mươi. Trên khuôn mặt ảm đạm, tro tàn có thoa phấn màu trắng, đánh son đỏ. Khiến cho khuôn mặt già nua, tràn đầy nếp nhăn có thêm một chút khí sắc của người sống. Hai hốc mắt lõm xuống đang nhắm chặt, bàn tay khô gầy đặt trước bụng.
Cộng thêm bộ áo quan màu đen diễm lệ, khiến cho cỗ thi thể này thêm phần quỷ dị.
Dương Gian đã gặp rất nhiều thi thể, nên cũng coi như thành thói quen.
Lại xác nhận thêm một lần nữa.
Dương Gian có thể khẳng định, đấy chính là một cỗ thi thể của người bình thường, không hề tồn tại lực lượng linh dị.
Nhưng đây lại chính là điểm kỳ quái nhất.
Rõ ràng bà lão đã chết này chỉ là một người bình thường, vậy thì sao bưu điện quỷ lại muốn bọn họ đưa thư cho bà ta?
Dương Gian nghiêm túc giải thích:
- Trong lòng tôi vẫn còn có một chút nghi hoặc, cảm thấy chuyện này có gì đó không thích hợp. Nếu đây chỉ là một lần đi đưa thư đơn thuần thì chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng chúng ta không phải người đưa thư, không làm chân chạy cho bưu điện quỷ. Mục đích của chúng ta chính là tìm hiểu, khai quật ra mục đích tồn tại của người đưa thư là gì.
- Cho nên hoàn thành nhiệm vụ không phải là mục đích đầu tiên của chúng ta.
- Nên cứ làm theo những gì tôi sắp xếp đi. Chúng ta chờ đến khi cỗ quan tài này được chôn xuống thì hẵng hành động. Tôi cũng không tin, bưu điện quỷ sẽ để cho chúng ta hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng như vậy.
Tôn Thụy cũng không phản đối.
- Vậy chúng ta tiếp tục quan sát tình hình đi.
Dù sao hiện tại người cũng chưa được chôn xuống, nên việc ném thư vào trong quan tài cũng không được tính là đã đưa thư thành công.
Ngay lúc này, trong linh đường tạm thời, có một số người đã bắt đầu tặng hoa, tiễn biệt.
Chờ đến khi người thân, họ hàng của người chết tiến lên làm lễ xong xuôi. Cỗ quan tài được đưa đến ngôi mộ số 78, thuộc khu vực số một.
Đứng chờ như vậy đương nhiên sẽ rất buồn tẻ, nhưng ba người không hề lộ ra chút gì gọi là xao động, nóng nảy.
So với việc phải đối mặt với nguy hiểm từ chuyện linh dị, thời khắc an tĩnh như này đối với bọn họ mà nói đã là một loại hưởng thụ.
Ba người đứng khá gần linh đường, lại nhìn chằm chằm về phía bên này, nhưng không có bất cứ hành động nào cả. Hành vi cổ quái như vậy đã khiến cho con trai của bà Lưu, Lưu Nguyên chú ý đến.
Lưu Nguyên là tổng giám đốc của một công ty trong thành phố Đại Hải, tuổi chừng năm mươi, dáng người hơi mập và lùn, nhưng rất có uy nghiêm.