Dù sao đi nữa, cũng tồn tại một số loại lệ quỷ có khả năng ngăn cản tầm mắt của mắt quỷ.
Chỉ cần mắt quỷ bị ảnh hưởng, nó sẽ không thể nhìn thấy, đương nhiên cũng sẽ không thể xác nhận xem khu vực này có vấn đề hay không.
Bắt đầu từ khu mộ số một, Dương Gian loại bỏ dần dần với ý đồ tìm kiếm mẹ của Lưu Nguyên, thi thể của bà lão họ Lưu. Đồng thời hắn cũng muốn tìm kiếm xem trong này có quỷ xuất hiện không.
Khu mộ số một không có vấn đề.
Ngôi mộ số 78 vẫn đang trống rỗng, chưa có gì chôn xuống.
Thế là Dương Gian lại chuyển ánh mắt sang khu mộ số hai…
Ngay khi hắn đang tìm kiếm, những người khác lập tức đứng canh chừng ở xung quanh.
Mặc dù mọi người đang ở trong quỷ vực của Dương Gian, nhưng ai cũng hiểu, quỷ vực của Dương Gian cũng có thể bị lệ quỷ xâm nhập. Đối với chuyện linh dị, không có chỗ nào là chỗ an toàn tuyệt đối.
Bị đám người bỏ qua từ nãy đến giờ, lúc này Lưu Nguyên đã không còn ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất nữa. Mà hắn ta ngẩng đầu, hoảng sợ khi chứng kiến thế giới bị bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ.
- Chuyện này… Rốt cục chỗ này đang có chuyện gì xảy ra vậy…
Không những toàn bộ kiến trúc xung quanh, mặt đất đều bị nhuốm đỏ, mà ngay cả bầu trời cũng có màu đỏ nốt.
Mặc dù mọi thứ vẫn giống như trước kia, nhưng cái thế giới này lại lộ ra vẻ cực kỳ quỷ dị.
Giống như nó đang bị ngăn cách, không thể hòa mình với thế giới bên ngoài vậy, khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái.
Lưu Nguyên nhìn những người khác, có vẻ như những người này không hề cảm thấy kỳ quái đối với hiện tượng kỳ là này. Trông bộ dạng của bọn họ, hình như đang cảnh giác xung quanh.
Vừa rồi hai nhóm người này còn đang cầm súng quyết sống chết với nhau.
Vậy mà lúc này lại hợp tác với nhau.
Vả lại.
Vừa nãy người kia hình như trúng mấy phát đạn, trên người còn chảy ra rất nhiều máu. Vậy mà hiện tại lại tỏ ra như bình thường, không có việc gì, không hề có dấu hiệu bị thương. Sắc mặt của người này chỉ tỏ ra hơi khó coi mà thôi.
Rốt cuộc bọn họ là ai vậy?
Trong lòng Lưu Nguyên tràn ngập nỗi kinh hãi.
Nhưng lúc này không có một ai chú ý đến suy nghĩ của một người bình thường. Bởi vì, khi ở trong chuyện linh dị, người bình thường là người mà có cũng được, không có cũng chẳng sao. Phần lớn ngự quỷ nhân đều sẽ không chú ý đến sự sống chết của một người bình thường. Bởi bọn họ còn bận phải quan tâm đến con quỷ trong chuyện linh dị.
- Không có vấn đề…
Sắc mặt Dương Gian khẽ trầm xuống. Bởi vì hắn đã dùng quỷ vực để quan sát toàn bộ Phúc Thọ Viên, nhưng không tìm ra vấn đề. Không hề có dấu hiệu cho thấy no bị lực lượng linh dị quấy nhiễu, cũng không tìm ra được thi thể của bà lão họ Lưu.
Mọi thứ giống như đang trêu ngươi hắn vậy.
Chẳng lẽ nói hắn đã đem chuyện này từ bé xé ra to, còn thi thể thực sự đã bị ai đó của diễn đàn Linh dị trộm đi mất rồi?
Hoặc là bưu điện quỷ đang can thiệp vào nhiệm vụ lần này, khiến mục tiêu đưa thư biến mất.
Trước khi có chuyện gì đó phát sinh, tất cả mọi thứ chỉ có thể dựa vào suy đoán.
- Không, không đúng, khu mộ không có vấn đề. Vấn đề là… Ngôi mộ.
Dương Gian bất chợt dùng quỷ vực thẩm thấu vào trong lòng đất, muốn nhìn thử xem thứ được chôn phía dưới là gì. Còn chưa kịp quan sát, hắn đã phát hiện ra quỷ vực bị thứ gì đó ảnh hưởng.
Quỷ vực của hắn không thể nào xâm nhập xuống phía dưới.
Nó chỉ bao phủ được trên mặt đất, không thể nào xâm nhập xuống dưới.
Tuy nhiên cũng không phải bất cứ chỗ nào trong Phúc Thọ Viên đều như vậy, những chỗ khác hắn đều có thể xâm nhập xuống. Chỉ có một vài khu vực có ngôi mộ là quỷ vực của hắn xuất hiện dấu hiệu bị can thiệp.
Những khu vực bị can thiệp nằm khá lẻ tẻ, phân bố bốn phía Phúc Thọ Viên.
Những thứ này lại có thể đào mất một khối ở trong quỷ vực của Dương Gian, khiến cho quỷ vực của hắn không thể hoàn chỉnh, thiếu mất rất nhiều chỗ.
Ở trong tình trạng như vậy, tác dụng của quỷ vực đã bị hạ thấp đi rất nhiều. Nếu muốn biết rõ chính xác, hắn cần đích thân đi điều tra.
Nghĩ đến đây Dương Gian lập tức thu hồi quỷ vực, thế giới màu đỏ đang nhanh chóng tiêu tán.
Nhưng sau khi Dương Gian thu hồi quỷ vực, Phùng Toàn lại không khôi phục bộ dạng như trước kia. Mà bầu trời của nó trở nên xám đen, giống như trời sắp sửa tối vậy. Nhưng không khí xung quanh cũng chưa tối đến mức khiến cho người ta không nhìn thấy gì, chỉ có thể nói là nó khá tối mà thôi. Đồng thời, khi nhìn ra phía xa xa, toàn bộ kiến trúc cao lớn của thành phố Đại Hải đã biến mất hoàn toàn.
Chỗ này chính là một loại quỷ vực khác nào đó.
Lý Dương trợn tròn hai mắt.
- Sao có thể như này được? Rõ ràng vừa nãy mọi thứ còn đang rất tốt đẹp mà.
Tôn Thụy trầm giọng nói:
- Quả nhiên vẫn là có dị thường. Tôi đã nói rồi mà, đang yên đang lành, sao thi thể lại có thể biến mất được. Nếu tôi đoán không sai, vậy chỗ này cũng chính là điểm khởi đầu của một chuyện linh dị.
- Tôi từng nghiên cứu qua về phương diện này. Sự xuất hiện của lệ quỷ không hề có quy luật, cũng chẳng có địa điểm hay thời gian cố định. Cũng chính vì vậy cho nên mới không thể dự phòng chuyện linh dị. Rõ ràng là một chỗ rất bình thường, nhưng đến một thời điểm nào đó, nó lại đột nhiên trở nên không bình thường.
- Bưu điện quỷ chắc chắn biết được ngày hôm nay chỗ này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên nó mới để cho chúng ta đến đây để đưa thư. Như vậy bưu điện quỷ có khả năng dự đoán vị trí lệ quỷ xuất hiện.
- Không, điều này cũng không đúng. Có lẽ bưu điện quỷ sẽ biết được chính xác thời gian và địa điểm quỷ xuất hiện. Nhưng sao nó cũng biết được chúng ta sẽ đến chỗ này vào ngày hôm nay. Thời gian gửi thư mà nó đưa ra có thời hạn bảy ngày, nếu ngày mai chúng ta mới đến đây, như vậy chẳng phải là chỗ này đã xuất hiện quỷ vực rồi hay sao. Khi đó, những người bình thường chắc chắn sẽ không đi vào trong được, như vậy bọn họ không thể nào hoàn thành nhiệm vụ đưa thư.