Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1556 - Chương 1557: Không Có Gì Hết

Chương 1557: Không Có Gì Hết

Đến khi gặp phải chuyện gì đó không thể ứng phó thì nghĩ đến việc rút lui cũng chưa muộn. Còn chưa gì đã sử dụng đến quỷ vực tầng năm thì có chút lãng phí.

Nếu lỡ đi không được thì năm tầng quỷ vực vẫn có thể đối phó được với lệ quỷ.

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Dương Gian, dường như đang chờ đợi quyết định từ hắn.

Dù sao ở đây cũng chỉ có mình Dương Gian sở hữu quỷ vực. Nên là rời đi hay ở lại giam giữ lệ quỷ thì đều do hắn quyết định.

Quyền nói chuyện nằm ở trong tay của Dương Gian.

Dương Gian trầm tư một lát, sau đó đưa ra quyết định.

- Trước tiên cứ hoàn thành việc đưa thư. Sau đó tôi sẽ dẫn mấy người rời khỏi đây, nếu thất bại, vậy chúng ta chỉ còn cách đối kháng chính diện với lệ quỷ.

La Tố Nhất vừa nghe thấy lời này mí mắt liền hấp háy.

- Dương Gian, chúng tôi không tham gia đưa thư với mấy người đâu. Mấy người muốn thì cứ đi, chúng tôi sẽ đợi ở chỗ này.

Dương Gian lạnh nhạt nói:

- Chờ ở chỗ này thì cậu sẽ an toàn à? Đừng quên chỗ này đã bị lệ quỷ xâm lấn. La Tố Nhất, cậu thử nhìn phía sau lưng của minh đi.

Nghe vậy, La Tố Nhất liền vô ý quay đầu ra phía sau.

Không biết từ lúc nào, ở phía sau lưng hắn ta xuất hiện một ngôi mộ thấp bé cũ kỹ. Ở phía trước ngôi mộ này có một tấm bia, bên trên có cả tên và di ảnh. Tuy nhiên, bức di ảnh đã phải màu nên nhìn khá mơ hồ, chỉ còn nhìn được hình dạng đại khái.

- Trời đất!

La Tố Nhất giật mình, vội vàng tiến lên phía trước mấy bước nhằm tránh khỏi ngôi mộ đằng sau lưng.

Lâm Lạc Mai gõ chữ, máy phát thanh phát ra âm thanh:

- Mảnh quỷ vực này là một khu nghĩa địa.

Tôn Thụy đứng chống gậy, mở miệng nói:

- Không sai, Phúc Thọ Viên và khu nghĩa địa quỷ dị này đã chồng vào nhau. Đồng thời những ngôi mộ cổ này không ngừng xuất hiện. Dương Gian, tôi cho rằng địa chỉ mà bưu điện quỷ muốn đưa không phải là chủ nhân ngôi mộ số 78 của Phúc Thọ Viên, mà là số 78 trong nghĩa địa cổ quái này.

- Cậu nhìn mấy ngôi mộ cổ kia mà xem, phía dưới góc phải của bia mộ có một vài số.

- Hai mươi mốt.

Sắc mặt Dương Gian khẽ động.

- Cách thức ghi chữ này... Không giống như của thời cận đại.

- Đây là cách thức tính toán của mấy chục năm về trước, thời kỳ dân quốc cũng dùng cách thức này.

Nói cách khác, niên đại của ngôi mộ này khá lâu.

Dương Gian định lập tức hành động.

- Qua ngôi mộ của bà lão họ Lưu nhìn xem sao.

- Được, ngồi chờ đợi cũng không phải là biện pháp tốt.

Tôn Thụy cũng không phải là loại người chỉ biết ngồi chờ chết.

La Tố Nhất không còn cách nào khác đành kiên trì đi theo phía sau đám người Dương Gian.

Trong lúc ngơ ngơ ngác ngác, hắn ta đã bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị, không thể rút ra.

- Chờ, xin chờ một chút.

Đúng lúc này, là một người bình thường, nhưng không biết Lưu Nguyên lấy được dũng khí từ đâu mà hắn ta lại dám gọi đám người đang chuẩn bị rời đi dừng lại.

Dương Gian khẽ quay đầu nhìn hắn ta.

Lưu Nguyên lập tức nắm lấy cơ hội, hắn ta biết người này chính là người cầm đầu của nhóm này. Mặc dù khá trẻ tuổi, nhưng đã nói là làm.

Hắn ta vội vàng nói với giọng điệu cậu khẩn:

- Vị đại ca này, mong mấy người hãy mang con gái và con trai tôi cùng rời đi khỏi chỗ này. Tôi có chết ở đây cũng không sao, nhưng chỉ cần con gái và con trai tôi còn sống thì cậu muốn gì tôi cũng cho cậu hết. Công ty của tôi, toàn bộ tài sản mà tôi sở hữu đều có thể đưa cho cậu. Tôi chỉ mong mấy người hãy cứu lấy hai đưa con của tôi, xin mấy người đó.

Mặc dù hắn ta không hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sự thay đổi ở xung quanh quá lớn, quá quỷ dị. Cộng thêm việc hắn ta nghe ngóng được một chút thông tin từ miệng mấy người nên ít nhiều cũng hiểu được một chút.

Vì thế hắn ta biết, một khi bỏ lỡ cơ hội này, người nhà hắn ta không một ai có còn sống mà đi ra ngoài.

Dương Gian nói:

- Có lẽ đi theo chúng tôi sẽ chết nhanh hơn. Nhưng đương nhiên cũng có khả năng còn sống sót. Chỉ là chúng tôi không có nghĩa vụ phải bảo vệ mấy người. La Tố Nhất, diễn đàn Linh dị của mấy người có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho thành phố này. Cậu không có ý kiến gì hay sao?

Sắc mặt La Tố Nhất khẽ nhúc nhích, sau đó nói:

- Nếu như có thể bỏ qua sự sợ hãi và đi theo phía sau được thì cứ đi theo. Tuy nhiên tôi cũng không dám khẳng định liệu bọn họ có thể sống sót được hay không.

- Tốt quá, tốt quá, cảm ơn, cảm ơn mấy vị.

Lưu Nguyên tỏ ra cực kỳ kích động, hắn ta vội vàng nói với đứa con gái:

- Tiểu Duyệt, dẫn em con, Tiểu Hạo đi cùng bọn họ đi. Nhớ chiếu cố em cho tốt, bất kể xảy ra chuyện gì con cũng phải bám theo bọn họ, không được chạy loạn. Nhớ chưa?

Tuổi tác hai đứa con của Lưu Nguyên cũng không hề nhỏ.

Cô con gái mà hắn ta gọi tiểu Duyệt có tên đầy đủ là Lưu Hân Duyệt, là một cô gái tuổi chừng hai ba hai bốn, dáng người cao gầy, rất thanh tú, là một bạch phú mỹ chính tông. Còn người em trai Tiểu Hạo kia cũng đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, là một cậu thanh niên khá đẹp trai, chắc chắn sau này cũng sẽ là một anh chàng cao phú soái.

Nhưng ở trong tình cảnh như hiện tại, địa vị và thân phận của hai người chẳng có tác dụng gì hết.

Bình Luận (0)
Comment